Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má,đôi chân mềm nhũn trên hành tình đến miền quê mới-miền quê của núi rừng bao la,của nhưng con người thân thiện,Cao Biền,Phú Thượng Võ Nhai.
Kết thúc một học kì,vội vã lên đường về quê,nhiều tâm trạng lẫn lộn,vui vì sắp được gặp ba,gặp mẹ,buồn vì còn chút gì đó lưu luyến nơi đây,mảnh đất Thái Nguyên yêu dấu.Thời gian thấm thoắt qua,ngày đó đã đến,trước cái hôm bắt đầu lên Cao Biền,sự mệt mỏi lo âu ập tới,nhưng niềm tin về một thứ gì đó xa xôi lắm,mà tôi chuẩn bị làm mang đến cho tôi nhiều động lực hơn.Trước cái nắng chang chang của mùa hè,đạp vội vã chiếc xe đạp cũ,không phải chuyến hành trình hàng tuần vào mỗi tối thứ 6,cũng không phải những đêm đạp xe lòng vòng quanh thành phố hóng mát,vẫn lối cũ,hướng về sư phạm nơi mà chỉ ngày mai thôi,tôi và các bạn cùng đi đến một miền đất để giúp đời.Cái cảm giác hồi hộp vẫn còn dù bước qua cái tuổi 19 rồi,hồi hộp vì sắp được gặp các bạn Hà Nội,các trái tim cũng đang sôi sục như tôi.5 giờ chiều,chuyến tàu từ Hà Nội đến ga Thái Nguyên,các bạn Hà Nội xuống tàu,chúng tôi di chuyển nhanh về sư phạm chuẩn bị công tác cho ngày mai.
Nhiều bạn là thành viên mới,nên không khỏi bỡ ngỡ khi mới đặt chân lên Thái Nguyên.Lại một đêm dài mất ngủ,không phải không ngủ được,dường như thói quen thức đêm hàng ngày làm tôi tỉnh như sáo,tưởng các bạn Hà Nội nghỉ sớm,nhưng cùng tâm trạng,các bạn có vẻ không hề cảm thấy mệt mỏi,nhưng cũng thấy xa lạ, lo âu về một đêm.
Sáng ngày hôm sau,kết thúc một đêm ngủ chập trờn,nhìn đồng hồ mới 5 giờ,vội vã chuẩn bị đồ sang Đại Học Sư Phạm,điểm chúng tôi tập kết lên đường.
Cái nắng nóng buổi sáng,oi ả khiến người khó chịu,hì hục đạp chiếc xe lên đường trong khi trên lưng chở cái ba lô cả chục kí lô.
Hành trình của chúng tôi bắt đầu,công cuộc đầu tiên là thắp hương báo ơn các anh hùng liệt sĩ trong Đài Tưởng Niệm,trong không khí nghiêm trang nơi tưởng niệm,ai ai cũng tự nhủ cảm ơn các anh,các chú,các bác đã ngã xuống cho cuộc sống chúng em,chúng cháu,chúng con được sống trong hòa bình tự do,tự hứa với bản thân mình sẽ cố công xây dựng tổ quốc,góp công sức của mình cho quê hương,đất nước.
Đến với Cao Biền là một hành trình gian nan,vượt đèo vượt dốc,vượt núi vượt non,mang tới nơi đây nụ cười,niềm tin cuộc sống,sức lực và hơn hết là trái tim chia sẻ cộng đồng của chúng tôi.
Đôi bàn chân chậm dãi từng bước theo nhịp hai một,theo tiếng nhạc thanh niên,theo con tin đang vẫy goi,cứ thế không ngừng nghỉ,bước tiếp trên con đường ta đã chọn.
Chiến dịch Mùa Hè Xanh:"chung tay xây dừng lớp học cho em" vẻn vẹn chỉ 3 ngày,nhưng nó thật sự ý nghĩa với tôi và bạn,trong 3 ngày,biết bao mồ hôi công sức,máu và nước mắt hòa vào đó.mỗi viên đá,mỗi niềm tin của chúng tôi đặt vào.
Sự cố gắng vươn lên,vượt qua cái mệt mỏi,dù là trai hay gái,lớn hay nhỏ đều đã cố gắng hết sức,và thành quả là ước mơ của dân bản,của các em nhỏ sẽ thành hiện thực trong nay mai-ngôi trường nhỏ,nhưng ý nghĩa không hề nhỏ.
Lớn dần trong tôi,bạn tôi những người đã đang và sẽ cùng tôi vượt qua khó khăn của thử thách,tinh thần đoàn kết trong chúng tôi cũng vậy,vâng,hạnh phúc đơn giản là cho đi,hãy để hạnh phúc đó,đem nụ cười cho quê hương,đất nước,cho niềm tin hải đảo,cho Việt Nam yêu dấu.