Em thường hỏi anh: “Tình yêu là gì nhỉ?”. Anh mỉm cười: “Rồi em sẽ biết khi bình minh thức giấc bé ạ?”. Thế rồi từ đó, cứ mỗi buổi sáng em lại dành cho anh lời chúc “Chúc anh một ngày mới tràn ngập niềm vui, hạnh phúc và an lành” khiến anh cứ mỗi lần thức dậy lại ngóng chờ dòng tin mang tên “Bé Ngốc” được gửi đến.
Một chiều mưa như trút nước, chúng mình ngồi gần nhau trong quầy internet. Em chợt hỏi “Anh có thể cho em biết tình yêu của anh là gì không?’’. Anh lặng im không nói, chỉ gửi cho em đường link của trang web câu lạc bộ tình nguyện mà anh cùng các bạn thành lập nên. Em chăm chú xem đi xem lại phần giới thiệu rồi quay sang nhìn anh “Thế bình minh có thức giấc khi em muốn được tham gia tình yêu này không anh?”. Câu hỏi đó khiến anh vừa giật mình, vừa ngạc nhiên.
Và thế là từ ngày ấy, em đã thả tâm hồn mình vào tình yêu và mơ ước của anh một cách vô điều kiện. Để rồi sau đó nó được nhân lên khi chúng mình yêu nhau. Mối tình đầu hai đứa với bao kỷ niệm đẹp trên chiếc xe đạp dưới cơn mưa tươi mát của mùa hạ, sắc vàng của lá mùa thu, tiết trời lạnh giá của mùa đông cùng làn nắng xuân ấm áp. Đó! Thấy không em những khi bình minh thức giấc, lòng ta lại thấy rộn ràng với biết bao dự định cho một ngày mới! Nào là chúng mình sẽ đến thăm các em mồ côi ở làng trẻ, cùng đám bạn khoác ba lô lên vai hòa mình vào mùa hè xanh, cùng nhau dạy học cho các em nhỏ và dành cho mình chút thời gian suy tư nữa chứ.
Còn nhớ ngày ấy, cái ngày mà anh đang lạc bước trên lối đi thì bất ngờ nhận được những lời khuyên từ một nơi xa xôi cách mình nữa vòng trái đất của Mẹ Hương khi Mẹ đang nằm trên giường bệnh tại California, Mỹ. Những lời khuyên của Mẹ đã cho anh được sinh ra lần thứ hai, được trở lại chính mình như bây giờ. “Con hãy nhìn lại xung quanh mình còn biết bao nhiêu người bất hạnh hơn con, còn bao em nhỏ không mái nhà, không gia đình, không có sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, không được đến trường mà phải lang thang ngoài đường phố kiếm sống qua ngày với bao cay đắng, tủi hờn. Những nạn nhân chất độc màu da cam đang phải từng ngày quằn quại với những cơn đau dai dẳng từ ngày này sang ngày khác. Vậy thì có lý do gì để con từ bỏ con đường tương lai phía trước?”. Khi ấy mắt anh nhòe đi vì hai hàng lệ ân hận cứ trào ra từ lúc nào không hay. Rồi anh đã được khoác lên mình hành trang thực sự của tuổi 20. Đó là áo xanh tình nguyện, mũ tai bèo, ba lô con cóc cùng trang nhật kí trên những chặng đường bằng tất cả sự nhiệt huyết của mình.
Có những lúc chúng mình thất bại rồi bị mọi người phản đối, chê cười, có khi xúc phạm vì việc chúng mình làm là “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Tiền bạc vật chất đã khiến cho người khác chà đạp lên cả danh dự, nhân phẩm của anh. Anh ngồi yên lặng mặc những dòng lệ lặng lẽ trào ra. Lúc ấy anh gần như suy sụp hoàn toàn. Nhưng bình minh lại thức giấc và mọi điều lại tốt đẹp phải không em! Chúng mình lại bắt đầu lại từ đầu và không ngừng nuôi dưỡng thành công. Nắng mai lại về và mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Điều quan trọng là bên anh luôn có em. Cảm ơn em rất nhiều vì điều đó. Giờ đây với hành trang tuổi 20 trên vai cùng sức trẻ chúng mình lại có thể thỏa sức tung bay khắp mọi nơi, đi tới mọi chân trời để thực hiện ước mơ bé nhỏ “Tình nguyện từ trái tim – Chúc hạnh phúc cho những ai có thể cho đi mà không nhớ - Cho là nhận!” dù vẫn biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn. Và ngày mai khi bình minh thức giấc, trên con đường nào đó lại có anh, có em và những trái tim hồng phải không em?
Một chiều mưa như trút nước, chúng mình ngồi gần nhau trong quầy internet. Em chợt hỏi “Anh có thể cho em biết tình yêu của anh là gì không?’’. Anh lặng im không nói, chỉ gửi cho em đường link của trang web câu lạc bộ tình nguyện mà anh cùng các bạn thành lập nên. Em chăm chú xem đi xem lại phần giới thiệu rồi quay sang nhìn anh “Thế bình minh có thức giấc khi em muốn được tham gia tình yêu này không anh?”. Câu hỏi đó khiến anh vừa giật mình, vừa ngạc nhiên.
Và thế là từ ngày ấy, em đã thả tâm hồn mình vào tình yêu và mơ ước của anh một cách vô điều kiện. Để rồi sau đó nó được nhân lên khi chúng mình yêu nhau. Mối tình đầu hai đứa với bao kỷ niệm đẹp trên chiếc xe đạp dưới cơn mưa tươi mát của mùa hạ, sắc vàng của lá mùa thu, tiết trời lạnh giá của mùa đông cùng làn nắng xuân ấm áp. Đó! Thấy không em những khi bình minh thức giấc, lòng ta lại thấy rộn ràng với biết bao dự định cho một ngày mới! Nào là chúng mình sẽ đến thăm các em mồ côi ở làng trẻ, cùng đám bạn khoác ba lô lên vai hòa mình vào mùa hè xanh, cùng nhau dạy học cho các em nhỏ và dành cho mình chút thời gian suy tư nữa chứ.
Còn nhớ ngày ấy, cái ngày mà anh đang lạc bước trên lối đi thì bất ngờ nhận được những lời khuyên từ một nơi xa xôi cách mình nữa vòng trái đất của Mẹ Hương khi Mẹ đang nằm trên giường bệnh tại California, Mỹ. Những lời khuyên của Mẹ đã cho anh được sinh ra lần thứ hai, được trở lại chính mình như bây giờ. “Con hãy nhìn lại xung quanh mình còn biết bao nhiêu người bất hạnh hơn con, còn bao em nhỏ không mái nhà, không gia đình, không có sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, không được đến trường mà phải lang thang ngoài đường phố kiếm sống qua ngày với bao cay đắng, tủi hờn. Những nạn nhân chất độc màu da cam đang phải từng ngày quằn quại với những cơn đau dai dẳng từ ngày này sang ngày khác. Vậy thì có lý do gì để con từ bỏ con đường tương lai phía trước?”. Khi ấy mắt anh nhòe đi vì hai hàng lệ ân hận cứ trào ra từ lúc nào không hay. Rồi anh đã được khoác lên mình hành trang thực sự của tuổi 20. Đó là áo xanh tình nguyện, mũ tai bèo, ba lô con cóc cùng trang nhật kí trên những chặng đường bằng tất cả sự nhiệt huyết của mình.
Có những lúc chúng mình thất bại rồi bị mọi người phản đối, chê cười, có khi xúc phạm vì việc chúng mình làm là “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Tiền bạc vật chất đã khiến cho người khác chà đạp lên cả danh dự, nhân phẩm của anh. Anh ngồi yên lặng mặc những dòng lệ lặng lẽ trào ra. Lúc ấy anh gần như suy sụp hoàn toàn. Nhưng bình minh lại thức giấc và mọi điều lại tốt đẹp phải không em! Chúng mình lại bắt đầu lại từ đầu và không ngừng nuôi dưỡng thành công. Nắng mai lại về và mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Điều quan trọng là bên anh luôn có em. Cảm ơn em rất nhiều vì điều đó. Giờ đây với hành trang tuổi 20 trên vai cùng sức trẻ chúng mình lại có thể thỏa sức tung bay khắp mọi nơi, đi tới mọi chân trời để thực hiện ước mơ bé nhỏ “Tình nguyện từ trái tim – Chúc hạnh phúc cho những ai có thể cho đi mà không nhớ - Cho là nhận!” dù vẫn biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn. Và ngày mai khi bình minh thức giấc, trên con đường nào đó lại có anh, có em và những trái tim hồng phải không em?