Ai đã đến đất Thanh rồi nhỉ?
Có ngỡ ngàng không khi đến đất nơi này
Thị xã tranh nghèo nay đã lắm đổi thay
Một thành phố nguy nga và tráng lệ
Du khách đổ về nhiều không đếm xuể
Khao khát hè về nghỉ mát biển Sầm Sơn
Ôi ! Sầm Sơn, còn đâu nữa đẹp hơn?
Trai, gái đến không muốn rời xa nữa
Biển đẹp hiền hòa như vòng tay mẹ
Giang rộng đón con ôm chặt vào lòng
Đến đất Thanh rồi thấy có tuyệt vời không?
Những đứa con xa vẫn nhớ vẫn mong
Mảnh đất mẹ khổ nghèo nuôi lớn
Vẫn biết mẹ trải nhiều đau đớn
Khổ đau nhiều nên càng mới yêu nhau,
Ta càng yêu tổ quốc bao nhiêu
Càng tự hào quê mình Thanh Hóa.
Quê choa Thanh Hóa đẹp tuyệt vời
Họ bảo choa: dân cạy đường tàu
Họ bảo choa: chỉ thích thịt trâu
Chia cho dễ huân huy chương không thích
Chuyện hàng ngày choa đâu có trách
Cãi cọ tép, tôm khu nọ khu kia
Một dải non sông, choa đâu muốn phân chia
Mà họ bảo choa, thích lập vương quốc mới
Đẩy vào đẩy ra, đẩy sang Lào không nổi
Tức giận trở về định lập quốc gia riêng
Cuộc đấu tranh chống Mỹ thiêng liêng
Các bô lão choa bắn rơi thần sét
Họ lại bảo choa: súng trường đì đẹt
Vớ giặc lái mù, lại lúc hết sạch xăng
Họ lại bảo choa: ăn nói lăng nhăng
Làm ăn lớn – thả rông cho lợn chạy
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy
Bởi làm ăn trông vào bốn chữ lờ
(Lúa, lang, luồng, lạc)
Nhắc nợ hoài vẫn cứ làm ngơ
Ruộng đất lắm, mà suốt đời tất bật
Đào rau má mà làm cho tàu bị lật
Cái cầu cỏn con thì bảo là to
Bằng cái quạt mo mà gọi là cầu bố
Có cái đồi thông mấy cây lố nhố
Mà cứ khoe khoang gọi đó là rừng
Họ nói nhiều, choa đâu giám dửng dưng
Không có lửa thì làm sao có khói
Họ dèm pha, cũng làm mình nhức nhối
Tự ngẫm quê mình sao vẫn cứ nghèo xơ
Đất tỉnh Thanh – một miền đất nên thơ
Có biển mênh mông, trải dài theo đất nước
Rừng bạt ngàn đến tận vùng Bá Thước
Mỏ Crôm Cổ Định trữ lượng giàu
Hàm Rồng hiên ngay hùng vĩ những nhịp cầu
Vẫn kiêu hãnh vắt qua dòng sông Mã
Sông Mã nên thơ vẫn trôi về biển cả
Đã trở thành huyền thoại đất tỉnh Thanh
Một dòng sông nảy lửa chiến tranh
Vùi đáy sâu biết bao tàu bay Mỹ.
ôi tự hào ta là con cháu của xứ thanh
Có ngỡ ngàng không khi đến đất nơi này
Thị xã tranh nghèo nay đã lắm đổi thay
Một thành phố nguy nga và tráng lệ
Du khách đổ về nhiều không đếm xuể
Khao khát hè về nghỉ mát biển Sầm Sơn
Ôi ! Sầm Sơn, còn đâu nữa đẹp hơn?
Trai, gái đến không muốn rời xa nữa
Biển đẹp hiền hòa như vòng tay mẹ
Giang rộng đón con ôm chặt vào lòng
Đến đất Thanh rồi thấy có tuyệt vời không?
Những đứa con xa vẫn nhớ vẫn mong
Mảnh đất mẹ khổ nghèo nuôi lớn
Vẫn biết mẹ trải nhiều đau đớn
Khổ đau nhiều nên càng mới yêu nhau,
Ta càng yêu tổ quốc bao nhiêu
Càng tự hào quê mình Thanh Hóa.
Quê choa Thanh Hóa đẹp tuyệt vời
Họ bảo choa: dân cạy đường tàu
Họ bảo choa: chỉ thích thịt trâu
Chia cho dễ huân huy chương không thích
Chuyện hàng ngày choa đâu có trách
Cãi cọ tép, tôm khu nọ khu kia
Một dải non sông, choa đâu muốn phân chia
Mà họ bảo choa, thích lập vương quốc mới
Đẩy vào đẩy ra, đẩy sang Lào không nổi
Tức giận trở về định lập quốc gia riêng
Cuộc đấu tranh chống Mỹ thiêng liêng
Các bô lão choa bắn rơi thần sét
Họ lại bảo choa: súng trường đì đẹt
Vớ giặc lái mù, lại lúc hết sạch xăng
Họ lại bảo choa: ăn nói lăng nhăng
Làm ăn lớn – thả rông cho lợn chạy
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy
Bởi làm ăn trông vào bốn chữ lờ
(Lúa, lang, luồng, lạc)
Nhắc nợ hoài vẫn cứ làm ngơ
Ruộng đất lắm, mà suốt đời tất bật
Đào rau má mà làm cho tàu bị lật
Cái cầu cỏn con thì bảo là to
Bằng cái quạt mo mà gọi là cầu bố
Có cái đồi thông mấy cây lố nhố
Mà cứ khoe khoang gọi đó là rừng
Họ nói nhiều, choa đâu giám dửng dưng
Không có lửa thì làm sao có khói
Họ dèm pha, cũng làm mình nhức nhối
Tự ngẫm quê mình sao vẫn cứ nghèo xơ
Đất tỉnh Thanh – một miền đất nên thơ
Có biển mênh mông, trải dài theo đất nước
Rừng bạt ngàn đến tận vùng Bá Thước
Mỏ Crôm Cổ Định trữ lượng giàu
Hàm Rồng hiên ngay hùng vĩ những nhịp cầu
Vẫn kiêu hãnh vắt qua dòng sông Mã
Sông Mã nên thơ vẫn trôi về biển cả
Đã trở thành huyền thoại đất tỉnh Thanh
Một dòng sông nảy lửa chiến tranh
Vùi đáy sâu biết bao tàu bay Mỹ.
ôi tự hào ta là con cháu của xứ thanh