Chiều nay một mình lang thang trên con đường quen thuộc từ bến xe buýt về đến nhà...những suy nghĩ về anh làm cho lạc lối...
Con đường nhỏ về đến nhà chỉ mất chưa đầy 10p mà hôm nay em đi mất hơn một tiếng.Khi chợt bừng tỉnh thì e đã đi quá xa nhà.
Bước xuống xe buýt bắt đầu những cơn mưa phùn nho nhỏ.Mặc kệ đi bộ có síu thì về đến nhà mà và lại lâu rồi ko đi như thế nên em quyết định đội mưa về nhà.Tự nhiên em nghĩ đến anh-Người em chưa một lần gặp.
Có lẽ anh là một trong số nhiều người hàng ngày luôn muốn quan tâm đến những dòng cảm xúc đang diễn ra trong lòng em.Muốn biết em vui hay buồn,muốn động viên an ủi em...và hơn thế nữa muốn làm được gì đó cho em mong cuộc sống của em sẽ tốt hơn.
Nhưng có lẽ anh lại là người đặc biệt nhất.Em tin chẳng có mấy người có đủ kiên nhẫn để ngồi lật từng trang trong cái "quyển nhật ký" của em ra chỉ để hiểu về em hơn,cũng chẳng có ai đi tìm hiểu cặn kẹ về những cơn đau bất chợt của em và sự liên quan đến căn bệnh ngày còn nhỏ để nhắc em cách tự chăm sóc mình.Chẳng có ai bỏ tiền cho những cuộc điện thoại quốc tế hàng tiếng đồng hồ như anh từng gọi cho em cả.
Thực lòng em chẳng nhớ nổi bắt đầu từ khi nào anh lại quan tâm đến em như thế?chẳng nhớ được tại sao em lại cho anh số dt của mình?và anh đã dt cho e bao nhiêu lần?Có lẽ em vô tâm quá đúng không anh?
Thực sự cho đến ngày hôm qua sau khi cúp máy chào anh đi ngủ em chợt thấy lòng mình có cảm giác gì đó rất lạ. Em bắt đầu nghĩ về anh...
Anh có nhớ em từng bảo anh."em thật sự cảm động trước những gì anh đã dành cho em,sự cảm động chứ không phải là rung động" anh cười" có lẽ bây giờ Nhật bản phải động đất thật mạnh em mới "rung" được"...Lúc ấy e cũng chỉ cười chả hiểu sao anh lại nghĩ thế?Còn lúc này em lại không thể đặt tên nổi những cảm giác đang diễn ra trong lòng mình.
Ban đầu em chỉ coi những cuộc điện thoai của anh bình thường như những người đàn ông khác thỉnh thoảng vẫn thế.Điện thì nghe mất tiền họ chứ tiền em đâu,vui thì nói chuyện vô duyên quá thì lần sau khóa số,Anh điện thoại nhiều hơn em tưởng,tìm hiểu về em nhiều hơn em nghĩ và quan trọng em cảm nhận được sự quan tâm thật tình của anh.Đã hơn một lần em thắc mắc tại sao anh lại dành sự quan tâm ấy cho em?Một cô gái anh cũng chưa từng một lần gặp?Anh cũng tự bảo mình sao lại vô duyên thế?có lẽ chính bản thân anh không giải thích nổi và em cũng ko hiểu nổi...Những cuộc trò chuyện giữa 2 người chưa một lần gặp mặt nhưng lại có những chia sẻ rất cởi mở và trân thành.
Anh từng bảo em rằng" em không sợ người sau này của em sẽ ghen với quá khứ của em sao?"Em thẳng thắn trả lời anh rằng em không sợ.E cần người sau này của em hiểu rõ về em,biết rõ từng bước đường em đã đi qua,những diễn biến đã sảy ra trong lòng em.Và hơn hết em không hối hận với quá khứ của mình.Một người đàn ông quá bình thường có lẽ cũng không thể đến được với một cô gái có một tâm hồn mang nhiều vết sước như em.Em cũng không bao giờ chọn cho mình một người đàn ông nhỏ mọn tối ngày mang quá khứ của em ra để chất vấn.
Những gì em đã bước qua có lẽ anh một trong số ít người có thể hiểu được...Có đôi lúc thật sự nỗi tuyệt vọng làm cho em muốn buông xuôi,bỏ mặc.Đôi lúc dường như chính em đang tự hủy hoại đi cuộc sống của mình.Anh! một phần nào đó từ những cuộc trò chuyện ấy đã cho em một cái nhìn khác.Sự quan tâm trân thành ấy cũng khiên em thấy mình phải sống tốt hơn.Cái thế giới mà nhiều người cho rằng" tốn thời gian vô bổ ấy" lại cho em thấy được rất nhiều những tấm lòng trân thành như thế.Em cảm thấy mình thật sự được quan tâm và chia sẻ.
Ai đó từng bảo em giống như một loài cỏ dại,không được chăm sóc kỹ càng như các loài hoa khác,tự vươn lên bằng chính sức lực của mình.Uhm có ai đi tưới nước và bón phân cho cỏ bao giờ đâu anh nhỉ?Nhưng cỏ vẫn mọc mọi nơi đấy thôi.Nó thực sự tiềm ẩn một sức sống và chịu đựng thật mãnh liệt.Em sẽ như loài cỏ dại ấy.sẽ vươn lên,sẽ sống tốt hơn.
Thật lòng muốn nói lời cảm ơn với Anh! Người em chưa một lần gặp