Hôm nay, như những ngày khác, tôi ghé thăm blog của anh Tuấn Anh mà sao thấy anh có nhiều tâm sự vậy? Được sự cho phép của anh, tôi xin phép đưa một bài viết của anh trên blog tuy ngắn thôi nhưng tràn đầy ý nghĩa các bạn ạ!
Em bên tôi nhẹ nhàng nhưng cá tính. Cá tính như chính em, chứ không phải là bản sao của bất kì ai khác. Dòng đời trôi em vẫn ở đó bên tôi, mà giường như dòng đời có ngừng em cũng không thèm để ý. Em vẫn như thế là em.
Em ngủ ngon lắm, nhẹ nhàng. Em trở mình sắp rơi ra khỏi giường, tôi bế em lên đặt lại vị trí cũ em vẫn không hay biết gì. Tôi kể khi trời sáng, em chỉ cười "xưa nay vẫn thế".
Tôi và em dạo qua con đường, qua vũng nước tôi cõng em, em nhẹ lắm, tôi thấy lòng mình nhói đau. Em cười "ôi! thật là lãng mạn". Ngồi bên em, nhìn em càng ngày càng gầy đi, khuôn mặt xanh xao nhưng em vẫn xinh như ngày nào, tôi tự nhủ "rồi em sẽ khỏi thôi". Cầu mong là vậy "bình yên em nhé!"
Bình yên em nhé
Em bên tôi nhẹ nhàng nhưng cá tính. Cá tính như chính em, chứ không phải là bản sao của bất kì ai khác. Dòng đời trôi em vẫn ở đó bên tôi, mà giường như dòng đời có ngừng em cũng không thèm để ý. Em vẫn như thế là em.
Em ngủ ngon lắm, nhẹ nhàng. Em trở mình sắp rơi ra khỏi giường, tôi bế em lên đặt lại vị trí cũ em vẫn không hay biết gì. Tôi kể khi trời sáng, em chỉ cười "xưa nay vẫn thế".
Tôi và em dạo qua con đường, qua vũng nước tôi cõng em, em nhẹ lắm, tôi thấy lòng mình nhói đau. Em cười "ôi! thật là lãng mạn". Ngồi bên em, nhìn em càng ngày càng gầy đi, khuôn mặt xanh xao nhưng em vẫn xinh như ngày nào, tôi tự nhủ "rồi em sẽ khỏi thôi". Cầu mong là vậy "bình yên em nhé!"