Câu lạc bộ tình nguyện Hòa Bình Xanh Việt Nam


Truyện - Khoảng lặng của khúc mưa tháng 6

    phamtuananh9x
    phamtuananh9x
    Admin
    Admin
    Tên thật Tên thật : Phạm Tuấn Anh
    Đến từ Đến từ : Hà Nội

    Truyện - Khoảng lặng của khúc mưa tháng 6 Empty Truyện - Khoảng lặng của khúc mưa tháng 6

    Bài gửi by phamtuananh9x 5/8/2013, 23:52

    KHOẢNG LẶNG CỦA KHÚC MƯA THÁNG 6


    Tác giả: Lê Ngọc Thanh Mai


    Bạn có nghe thấy gì không? Những cơn mưa đang dần cuốn đi những ngày cuối cùng của tháng 6, tháng 6 với những cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi. Có khi nào bạn để ý, điều gì làm nên điều đặc biệt của những cơn mưa tháng sáu?
    Bạn có nghe thấy gì không? Những cơn mưa đang dần cuốn đi những ngày cuối cùng của tháng 6, tháng 6 với những cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi. Có khi nào bạn để ý, điều gì làm nên điều đặc biệt của những cơn mưa tháng sáu?
     
    Tháng 6, Hà Thành gọi mưa…
    “Tháng sáu, mưa, mưa.
    Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ.
    Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì.
    Em như hạt mưa trên phố xưa,
    Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ.
    Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã.
    Tình xưa giờ quá xa.
    Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm,
    Cho anh thương áo em vàng.
    Tháng sáu trời buồn,
    Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
    Như em như em…”
    Những câu thơ buồn da diết ấy của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã trở thành câu hát được nhạc sỹ Phú Quang phổ nhạc khi cất lên không ai khỏi nao lòng. Tháng sáu mưa nhiều, những cơn mưa mùa hạ đến và đi thật nhanh, nhưng đủ làm người ta bật lên một nỗi buồn, một nỗi nhớ… Nắng mưa là việc của trời, ấy vậy mà người ta vẫn cứ vui buồn theo mưa nắng vậy.
    Tháng sáu là tháng nóng nhất của mùa hè. Tháng sáu nắng chói chang… Và tháng sáu cũng mưa như để dịu đi những oi bức, làm dịu cả những tâm hồn. Những ồn ào phố xá, những bộn bề cuộc sống trở nên lắng lại, dịu dàng và bình yên. Những con phố sạch hơn, những hàng cây xanh hơn và nhịp sống thì như chậm lại; cái nhìn hình như cũng khác – khúc xạ qua lăng kính của mưa.
    Một buổi chiều nào đó, cơn mưa kéo đến; người ta hối hả, vội vã trong một khoảnh khắc để tránh mưa, rồi lại thư thái, thảnh thơi như thể cuộc sống vốn dĩ là như thế. Ai đó ngồi trầm tư bên cửa sổ nhìn mưa rơi thả hồn lãng đãng, ai đó ngồi ở hiên nhà nghe giọt rơi tí tách, ai đó ngồi trong quán café ngắm dòng người xuôi ngược trong mưa… Tất cả hình như đều nhớ. Mưa bao giờ cũng gợi nỗi nhớ. Nối nhớ ấy có thể là day dứt, nhưng chắc hẳn nó không làm con người ta buồn đến bi luỵ. Cũng như trời có khi mưa khi nắng, thì cuộc đời cũng có buồn có vui. Có những nỗi buồn làm người ta sống đẹp hơn!
    Tôi vẫn nhớ về tuổi thơ với những trò nghịch dưới mưa: tắm mưa, lội nước, đá bóng, thả thuyền… Ngày ấy trẻ con còn có nhiều chỗ chơi, nhiều chỗ để nghịch. Tháng sáu là tháng nghỉ hè, và lũ trẻ có vô vàn trò để vầy khi trời đổ mưa. Ngày ấy mọi thứ cũng đơn giản hơn bây giờ, đơn giản lắm… Rồi sau này khi đã biết cái gọi là cảm xúc lãng mạn cộng thêm cái tính dở hơi của tuổi mới lớn, tôi cũng như nhiều bạn bè khác hay tự cho cái cảm giác đi – trong – mưa – mà – không – mặc – áo – mưa (dù có áo). Về nhà có bị cằn nhằn nhưng không sợ như thời trẻ con nghịch nước. Cái cảm giác ấy còn đọng mãi. Bây giờ là người lớn, hình như không còn được phép làm điều đó nữa??? Ôi, thời gian…
    Tháng sáu, mưa… Lại có người ngồi trầm ngâm ngắm những con phố loáng uớt, những bàn chân, vòng xe vội vã trong mưa; hay bâng khuâng trước những giọt nước long lanh còn đọng lại đâu đó… Nỗi nhớ và kỷ niệm chợt ùa về!

    Truyện - Khoảng lặng của khúc mưa tháng 6 Khoang-lang-cua-khuc-mua-thang-6

    Tháng 6 trời mưa, có ai đó cảm thấy phiền phức khó chịu, có ai đó cảm thấy nỗi buồn man mác, cũng có ai đó reo vui với khúc nhạc mưa, và ai đó lại bâng khuâng trong những kỷ niệm xưa cũ.
    Hòa cùng xúc cảm của những cơn mưa tháng 6, có một món quà rất đặc biệt gửi từ email của bạn Lê Ngọc Thanh Mai ở Phan Thiết – Bình Thuận. Bài viết mang tên: Mưa! Mưa là thế đấy! được thể hiện qua chính giọng đọc của bạn đọc Lê Ngọc Thanh Mai. Mời các bạn lắng nghe:
    Mưa! Mưa là thế đấy!
    Mưa, những cơn mưa đầu mùa, những giọt nước mắt của ông trời. Vâng tôi vẫn thường ví những giọt mưa là những giọt nước mắt của ông trời, những giọt lệ khóc thương cho cái tàn ác của con người, và những giọt lệ vui mừng của người cha khi thấy thành quả của những đứa con thân yêu của mình.
    Tôi rất yêu những cơn mưa, vì mưa luôn làm cho tôi thấy cuộc sống có những khoảng lặng khiến tâm hồn tôi được thanh thản biết dường nào. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi, một cô bé sống trong sự yêu thương đùm bọc của gia đình và chưa từng trải nghiệm gì với cuộc sống. Còn đối với những người khác thì thế nào nhỉ?
    Mưa, các bác nhà nông vui mừng vì không lo mùa vụ này bị hạn hán. Nhưng mưa cũng khiến cho họ phải lo lắng, buồn phiền, vì nước ngập úng cả những cánh đồng ruộng. Mưa là thế đấy! Mưa, làm cho cái khí trời oi bức của mùa hè dịu mát, nhưng cũng gây ra lụ lụt cho nhiều nơi, khiến cho nhiều gia đình nhà tan cửa nát, mất mát không những chỉ về vật chất mà cả tinh thần nữa chứ! Mưa là thế đấy! Mưa, giúp cho cây cối phát triển, không bị héo mòn dưới anh mặt trời gay gắt. Nhưng cũng khiến cho những người lao động gặp khó khăn, khiến cho các cô chú lao công phải làm việc vất vả trong những đêm mưa gió, xuyên qua những cái giá lạnh, rét buốt của những cơn mưa để làm đẹp đường phố. Mưa là thế đấy! Mưa, gia đình sum họp bên nhau trong những ngôi nhà thân yêu của mình, ấm cùng biết bao. Nhưng lại có những đứa trẻ mồ côi, những con người vô gia cư lại lang thang trong cái lạnh lẽo, cô đơn của những cơn mưa. Họ co ro dưới những mái hiên và đứng nhìn những cơn mưa trong niềm hy vọng về một mái nhà hạnh phúc.
     
    Mưa là thế đấy! Mưa, những kỷ niệm của một thời để nhớ, một thời cùng nhau tắm mưa, một thời cùng nhau đạp xe dưới những hàng cây trong những cơn mưa đầu mùa, mưa làm nên những tình bạn đep và giữ mãi những ký ức khó quên. Nhưng cũng là khoảnh khắc của những buổi chia tay trong mưa, đọng lại những kỷ niệm đau buồn của một thời để nhớ.
    Mưa là thế đấy!… Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt của nó và mưa cũng vậy. Mưa có lúc đem lại niềm vui cho chúng ta, tô điểm thêm cho cuộc sống, nhưng mưa cũng đem lại đau khổ, tẻ nhạt cho nhiều người. Những giọt nước mắt của ông trời sẽ mãi lăn dài trên cuộc sống này, để cho con người biết rằng cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt của nó. Sống cho bản thân mình, nhưng bạn cũng phải biết rằng, sống vì người khác cũng là sống cho bản thân mình đấy! Cuộc sống của chúng ta do chính bản thân chúng ta quyết định, tìm đúng chiếc chìa khoá cuộc sống để mở đúng cánh cửa dẫn vào tương lai tốt đẹp của mình các bạn nhé! Và hãy một lần đứng dưới trời mưa nhắm mắt lại và ngẫm nghĩ, nước mắt của ông trời rơi vì ai?...