Tôi yêu anh khi đang là sinh viên năm thứ hai đại học. Mối tình của chúng tôi đến rất tình cờ, tự nhiên và suôn sẻ. Hai đứa biết nhau từ những mối quan hệ thân thiết xung quanh. Gia đình anh yêu thương tôi như con cái trong nhà. Trong suy nghĩ của tôi - đứa con gái lần đầu biết mùi vị tình yêu lúc ấy, đây sẽ là người đàn ông gắn bó với tôi suốt cuộc đời. Tôi yêu anh và yêu cả gia đình anh. Mối tình của chúng tôi kéo dài được chín tháng. Rồi một ngày anh nói tiếng chia tay. Tôi nhớ mãi lời anh: "Tình yêu mà không có tình dục chỉ là bạn thôi".
Tôi sốc và không tin. Gặng hỏi mãi lý do, tôi cũng chỉ nhận được từ anh những câu chữ lạnh lùng qua tin nhắn. Tôi gào lên trong đau đớn. Có cảm giác con tim như quặn thắt lại, bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt liên hồi. Mất ăn, mất ngủ liên miên khiến tôi xác xơ thảm hại đi trông thấy. Bao đêm tôi trằn trọc, tự dằn vặt cuộc đời sao quá đỗi bất công. Tôi đã đánh đổi tất cả niềm tin để nhận được sự dối lừa (đôi khi còn cảm thấy kinh tởm) trong tình cảm. Chán đời, tôi đâm ra hận tình. Tôi căm phẫn người làm tim tôi tan nát. Sự khinh bỉ lên đến cao độ mỗi khi thoáng có người nhắc đến tên anh.
Nhưng rồi thời gian dần qua đi, khi nỗi đau đã vơi bớt phần nào, tâm hồn tôi dần trở nên thanh thản. Ngồi ngẫm lại những chuyện ngày xưa, tôi bỗng thấy mình thật trẻ con và bồng bột. Kết thúc lại chính là một điều hay. Tôi nhận ra sai lầm của mình trong khi yêu thương người con trai đó. Tôi chỉ chú tâm đòi hỏi, luôn ích kỷ trong tình cảm cho đi, không biết cách an ủi, yêu thương. Nếu tiếp tục tôi nghĩ mình vẫn sẽ như thế. Chỉ khi mất đi tôi mới có thể nhận ra.
Và thật sự thì anh vẫn chưa yêu ai kể từ khi mối tình của chúng tôi kết thúc. Có lẽ anh đã chọn cách làm xấu mình để mau chóng chấm dứt nỗi đau. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi lại anh về điều đó.
Không phải kết thúc nào cũng tệ như chúng ta vẫn tưởng. Chia tay anh, tôi học được nhiều điều. Tôi biết được những thiếu sót của bản thân, cố gắng hoàn thiện bản thân mình để chờ một tình yêu mới đến. Hơn một năm đã trôi qua kể từ lúc chia tay mối tình, bây giờ tôi đã có thể tự tin nói với chính mình: tôi sẽ yêu một người khác tốt hơn, sẽ biết cách nắm giữ hạnh phúc của mình trong cuộc sống!
Tôi sốc và không tin. Gặng hỏi mãi lý do, tôi cũng chỉ nhận được từ anh những câu chữ lạnh lùng qua tin nhắn. Tôi gào lên trong đau đớn. Có cảm giác con tim như quặn thắt lại, bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt liên hồi. Mất ăn, mất ngủ liên miên khiến tôi xác xơ thảm hại đi trông thấy. Bao đêm tôi trằn trọc, tự dằn vặt cuộc đời sao quá đỗi bất công. Tôi đã đánh đổi tất cả niềm tin để nhận được sự dối lừa (đôi khi còn cảm thấy kinh tởm) trong tình cảm. Chán đời, tôi đâm ra hận tình. Tôi căm phẫn người làm tim tôi tan nát. Sự khinh bỉ lên đến cao độ mỗi khi thoáng có người nhắc đến tên anh.
Nhưng rồi thời gian dần qua đi, khi nỗi đau đã vơi bớt phần nào, tâm hồn tôi dần trở nên thanh thản. Ngồi ngẫm lại những chuyện ngày xưa, tôi bỗng thấy mình thật trẻ con và bồng bột. Kết thúc lại chính là một điều hay. Tôi nhận ra sai lầm của mình trong khi yêu thương người con trai đó. Tôi chỉ chú tâm đòi hỏi, luôn ích kỷ trong tình cảm cho đi, không biết cách an ủi, yêu thương. Nếu tiếp tục tôi nghĩ mình vẫn sẽ như thế. Chỉ khi mất đi tôi mới có thể nhận ra.
Và thật sự thì anh vẫn chưa yêu ai kể từ khi mối tình của chúng tôi kết thúc. Có lẽ anh đã chọn cách làm xấu mình để mau chóng chấm dứt nỗi đau. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi lại anh về điều đó.
Không phải kết thúc nào cũng tệ như chúng ta vẫn tưởng. Chia tay anh, tôi học được nhiều điều. Tôi biết được những thiếu sót của bản thân, cố gắng hoàn thiện bản thân mình để chờ một tình yêu mới đến. Hơn một năm đã trôi qua kể từ lúc chia tay mối tình, bây giờ tôi đã có thể tự tin nói với chính mình: tôi sẽ yêu một người khác tốt hơn, sẽ biết cách nắm giữ hạnh phúc của mình trong cuộc sống!
Theo TTO Online