- Sưu Tầm -
Ta ngỡ ngàng thấy tuổi Hai mươi
Tàu thời gian chẳng có vé khứ hồi
Bánh năm tháng rít vào lòng khô khốc
Chạy miệt mài bỏ ga xép nhỏ nhoi
Không có vé trở về ga kỷ niệm
Ta bơ vơ giữa phòng đợi cuộc đời
Bao ước mơ cùng lo toan trĩu nặng
Chẳng lúc nào có đôi chút thảnh thơi.
Cuộc sống là những toa tàu chật cứng
Chỉ người lên mà chẳng xuống bao giờ
Bao số phận cùng bao nhiêu nét mặt
Chen chúc người đến bẹp cả ước mơ.
Có kẻ ngồi và bao người phải đứng
Lẽ dĩ nhiên, đông nghịt một chuyến tàu
Hạnh phúc là một cái chăn chật hẹp
Có những người như chẳng biết thương nhau.
Ôi những chuyến tàu đi mãi về đâu?
Chẳng cần xuống ga cuối cùng tráng lệ
Cho ta xuống một ga nào bé nhỏ
Xốc lại ước mơ sửa lại chính mình
Cho ta xuống ga này - bé nhỏ không tên!