(Bạn có thể đọc truyện này trên mobile của mình.)
Căn phòng nhỏ rộng 15 mét vuông, chật kín đồ đạc và trông hơi bề bộn. Bức tường màu xanh nhợt nhạt tựa màu da của một người vừa mới ốm dậy. Sàn nhà khô cứng và lạnh buốt, nham nhám chút bụi đất. Khung cửa sổ gỗ bạc thếch khép hờ, thỉnh thoảng một cơn gió luồn vào khe khẽ.
Tiếng nhạc từ phòng trọ bên cạnh vang lên rôm rả và đầy phấn khích, hình như là bài Jingle bells của Boney M. Nghe rất quen mà cũng thật lạ. Tôi thấy mình thở dài rồi ngó lên lịch. Hôm nay là Giáng sinh.
Không khí Giáng sinh đã có từ nhiều ngày trước. Đường phố tươi tắn với các màu sắc rực rỡ, những lời chúc khoe mình trên nền vải đỏ thắm. Siêu thị, cửa hiệu nhộn nhịp người qua lại. Trông ai cũng vui vẻ và hạnh phúc, họ đang tìm mua những món quà ý nghĩa cho người thân của mình. Các cây thông Noel được trang hoàng công phu, lóng lánh những quả châu và ngôi sao sáng, kiêu hãnh dừng chân ở vị trí lý tưởng. Tiếng nhạc Noel nhộn nhịp trên từng con phố, trong mỗi quán cà phê và ngân vang cả vào lòng của mọi người, lấn át mọi tạp âm của cuộc sống xô bồ. Dường như trên thế giới này chỉ còn đọng lại những thanh âm đẹp nhất.
Ấy vậy mà mọi cảm xúc trong tôi như khô cứng, trái ngược hoàn toàn với những sắc màu rực rỡ đang hiện diện mỗi lúc một rõ rệt ngoài kia. Nhìn quanh căn phòng bề bộn của mình và tiếp tục nhìn chính mình trong gương. Khuôn mặt thật buồn, và sâu thẳm trong đôi mắt là tâm hồn cô đơn. Vậy là lại thêm một mùa đông nữa tôi đón Giáng sinh một mình…
Ngày xưa. Khi tôi còn là một cô bé, được sống trong sự bao bọc của bố mẹ, đêm Noel luôn rất tuyệt vời. Chị em tôi thật sự hứng thú với việc trang trí cây thông Noel bằng nhựa bố mua mấy ngày trước đó. Cây thông nhỏ thôi nhưng đủ cho chúng tôi treo những điều ước của mình lên, cầu cho nó bay thật cao. Đặc biệt nhất là khi nhận được những món quà của ông già Noel, chị em tôi rất yêu quý ông.
Năm 7 tuổi, tôi biết những món quà mà mình nhận được là do bố mẹ tặng. Đó là phát hiện không dễ dàng chấp nhận với một cô bé con. Lúc ấy, nước mắt ngắn dài, tôi mếu máo nói với bố: “Làm gì có chuyện ông già Noel phát quà cho những đứa trẻ ngoan, bố mẹ xạo con”. Bố đã xoa đầu tôi, ân cần: “Con gái của bố, con hãy cứ tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống này. Điều đó đôi khi rất cần thiết, với tất cả mọi người…”. Khi ấy, tôi không hiểu lắm những gì bố muốn nói. Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn tin ông già Noel có thật.
Uống xong ly ca cao nóng, tôi dắt xe và đến chỗ làm. Giáng sinh người dân nước mình không được nghỉ, nhưng như thế có khi lại hay. Mọi người có dịp gặp nhau, ở bên nhau nhiều hơn. Và một kẻ cô đơn như tôi lại có cớ để bận rộn với công việc của mình. Tôi là phóng viên của một tờ báo, tòa soạn hôm nay cũng thật mới mẻ.
Mấy người tuyết được làm bằng xốp trông thật ngộ nghĩnh trên các lối đi. Những hộp quà sặc sỡ đặt ngay ngắn dưới cây thông, hẳn nhiên trong đó chẳng có gì. Tôi liên tục nhận được những lời chúc một Giáng sinh vui vẻ trên suốt quãng đường từ cổng cho đến bàn làm việc của mình. Niềm vui trên khuôn mặt mọi người cùng cơ quan khiến tôi bỗng thấy ấm lòng, một cảm giác rất bình yên.
– Tối nay tao sẽ cùng chàng đi chơi, anh ấy nói có nơi rất hay muốn dẫn tao đến. Hồi hộp quá mày ạ – Nhỏ Ngân, bạn đồng nghiệp, hồ hởi thông báo với tôi cùng nụ cười hết cỡ.
– Vậy à – Tôi đáp, có lẽ âm giọng không được tươi tỉnh cho lắm.
– Mày vẫn chưa tha thứ cho anh Long phải không? – Giọng Ngân nhỏ lại, và câu hỏi đó bỗng khiến tim tôi nhói đau.
– Làm sao tao tha thứ được, mày biết rồi đó, anh ấy đã lừa dối tao. Tôi bất chợt vùng lên, giọng lạc đi từ bao giờ.
– Tao biết. Nhưng Long đã biết lỗi rồi và mày vẫn còn rất yêu anh ấy. Đừng làm khổ nhau nữa mà. Năm mới sắp đến rồi, những lỗi lầm cũ hãy cho qua đi.
Tôi chưa kịp đáp trả thì tổng biên tập đã gõ cửa, bước vào phòng, tiến đến bàn làm việc của tôi:
– Chú nghe nói đêm nay cháu tình nguyện đi lấy tin và thực hiện bài viết về đêm Giáng sinh. Thế không đi chơi với người yêu à?
Tôi “Dạ” và mỉm cười trước câu hỏi vui của tổng biên tập, dẫu biết rằng cái cười ấy nhạt nhẽo đến dường nào. Ngân nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi im lặng, tiếp tục công việc của mình.
Buổi tối, trời se lạnh. Với đầy đủ đồ nghề của một phóng viên, tôi bước ra đường, hòa mình cùng dòng người tấp nập. Trông mọi người ai cũng vui vẻ và hạnh phúc sánh bước bên nhau. Các em bé được bố mẹ bồng bế, đưa đến những khu vui chơi đầy mê hoặc. Từng tốp bạn trẻ tụ tập, kinh doanh những mặt hàng độc đáo. Các cặp tình nhân tay trong tay, trao cho nhau những cái nhìn, cử chỉ thân ái. Cảm thấy mình quá lạc lõng trong bầu không khí này, một mình cô đơn chậm bước trên “đại lộ hạnh phúc”.
Tôi nghĩ đến Long, nghĩ về mùa Noel chúng tôi ở bên nhau, cũng ngọt ngào và đầy cảm xúc. Giá mà lúc này có anh ở đây, cùng đi bên tôi, nắm gọn bàn tay lạnh buốt như anh vẫn thường làm. Vậy là rồi cũng có ngày tất cả những ký ức ấy mãi chìm vào kỷ niệm. Anh đã lừa dối tôi, câu xin lỗi của anh bỗng vang vọng trong đầu tôi thật rõ. Gió rít lên từng đợt, kéo lại chiếc áo ấm, tôi bắt đầu công việc của mình.
Tôi chụp khá nhiều ảnh và đặt câu hỏi với một số người trên đường. Khoảng hai giờ sau thì công việc gần như hoàn tất, nhưng tôi không đủ can đảm để trở về nhà, đối mặt với căn phòng nhỏ cùng sự cô đơn của mình. Xung quanh tôi, mọi thứ quá rực rỡ và náo nhiệt. Tôi tiếp tục cuộc hành trình, một mình.
Lang thang từ con phố này đến con phố khác, tôi thấy bước chân mình chầm chậm những nhịp buồn. Một lúc sau, tôi biết mình đã dừng lại trước cổng một nhà thờ. Bài thánh ca cao vút, trong trẻo từ đâu mời gọi tôi tiếp bước, nhẹ nhàng tiến vào không chút do dự. Cuối cùng, không biết từ bao giờ, tôi thấy mình đang ngồi ở một góc xa trong nhà thờ cùng hàng trăm người. Họ đang cầu nguyện. Và tôi, tôi cũng đang cầu nguyện…
Điện thoại của tôi bất chợt rung lên. Long, anh ấy gọi điện cho mình chăng? Tôi hơi cúi xuống xin lỗi mọi người, rồi vội vã bước ra thánh đường một cách nhẹ nhàng nhất. Không phải giọng nói quen thuộc của Long mà là tổng biên tập: “Cháu đến bệnh viện nhi nhé. Có rất nhiều ông già Noel ở đó, bài viết sẽ cảm động lắm đấy…”.
Cúp máy, tôi nghe mình thở dài. Thật ngốc nghếch, làm sao Long gọi điện cho tôi được nữa, chẳng phải tôi đã chủ động thay số để chối từ những cuộc gọi đến đầy kiên nhẫn của Long hay sao. Vậy mà giờ đây cảm giác hụt hẫng đến thê thảm dâng đầy trong tôi. Nhìn đồng hồ, tôi vội vã đến bệnh viện nhi. Ít ra công việc luôn đến đúng lúc tôi cần.
Bệnh viện nhi. Trái với suy nghĩ của tôi, khung cảnh ở đây không hề lạnh lẽo mà rất ấm áp. Những ánh đèn nhấp nháy cũng sặc sỡ sắc màu, chú người tuyết vẫn với nụ cười ngộ nghĩnh, cây thông Noel được treo hàng trăm lời chúc an lành… Mọi thứ không quá rực rỡ nhưng dịu dàng và thật bình yên. Đặc biệt nhất là những bức tranh tươi vui được dán trên tường, đó là tác phẩm của các bệnh nhân nhí ở đây.
Các em đang phải đấu tranh với bệnh tật, thậm chí có cả nan y, nhưng nụ cười và ánh mắt các em luôn ánh lên hi vọng. Ước mơ được thắp trong mỗi bức tranh, niềm tin hiện lên thật rõ trên từng nét vẽ, hạnh phúc nhẹ nhàng bên những mảng màu sáng. Các ông già Noel trong trang phục đỏ quen thuộc với túi quà lớn đang đến từng phòng bệnh, tặng cho các em những món quà. Nhưng quan trọng hơn, mang đến nụ cười và niềm vui cho các em bé.
Tôi xin phép được chụp ảnh và phỏng vấn những “ông già Noel”. Đó là những chàng trai, cô gái còn rất trẻ. Với tấm lòng tốt và sự nhiệt tình, ai cũng có cùng một câu trả lời giản đơn: “Chúng tôi muốn làm việc tốt và rất vui khi được nhìn thấy nụ cười hồn nhiền của các em nhỏ…”.
Khi tất cả các bé đều đã nhận được quà của ông già Noel, tôi đặt câu hỏi: “Bây giờ, khi “công việc” đã hoàn thành. Các ông già Noel sẽ làm gì tiếp theo?”. “Trở về nhà, cùng người thân đón tiếp một Giáng sinh thật ấm áp”, giọng ai đó hồ hởi vang lên.
Tôi hơi chạnh lòng khi nghĩ đến căn phòng tối và sự cô đơn của mình. “Còn bạn, bạn sẽ làm gì sau khi rời khỏi đây?”, một chàng trai hỏi lại tôi. Hơi bối rối, tôi ấp úng: “Tôi cũng không biết nữa, vẫn chưa có dự định gì. Tối nay, nói theo một cách nào đó, tôi hoàn toàn cô đơn”. “Vậy bạn hãy là công chúa tuyết, đi theo ông già Noel phát quà. Có hai người sẽ vui hơn…”.
Ngồi sau xe của anh bạn trẻ, tôi vẫn đang hoàn toàn bất ngờ với quyết định của mình. Dẫu biết rằng cái tên công chúa tuyết không được phù hợp lắm, nhưng dù sao có một công việc để làm trong lúc này và một người bạn ngồi bên cạnh trong lúc cô đơn vẫn làm tôi cảm thấy ấm lòng. Cậu bạn nhận đóng vai ông già Noel cho một số gia đình, và có thêm công chúa tuyết thì càng vui, theo cách nói của cậu.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, tôi thắc mắc phải chăng cậu bạn cũng đang gặp phải một vấn đề gì đó gần với sự cô đơn. “Bố mẹ tôi vừa chia tay, họ bận rộn với gia đình mới của mình. Tôi biết chẳng ai thèm quan tâm đến tôi nữa…”. Tôi ngồi sau, như nghe thấy những giọt nước mắt đang rơi trong tâm hồn cậu ấy. Dường như mọi lời nói, câu an ủi đều là vô duyên trong lúc này…
Chúng tôi đang đứng trước nhà một gia đình nhỏ. Bà mẹ ra mở cửa với nụ cười tươi và gọi lớn: “Bi ơi, ông già Noel đến tặng quà cho con nè. Bố mẹ đã nói ông già Noel sẽ đến mà…”. Cậu bé bước ra, nhìn chúng tôi đầy lém lỉnh:
– Em biết anh không phải là ông già Noel. Vì ông già Noel đâu có thật.
– Ông già Noel là có thật đấy, nhóc ạ. Ông già Noel cũng giống như niềm tin, hi vọng và những ước mơ đẹp luôn hiện diện trong cuộc sống này – Tôi bất chợt lên tiếng, nghe mình nói lại những điều bố từng bảo tôi cách đây mấy năm về trước.
– Chị nói thật chứ? Vậy em muốn nhờ ông già Noel gửi đến bạn Na lời xin lỗi. Em đã làm bạn ấy giận, không biết Na có tha lỗi cho em không?
– Tin chị đi, bạn ấy sẽ tha thứ nếu em đã thật lòng nhận lỗi. Năm mới sắp đến rồi, những lỗi lầm cũ sẽ được cho qua hết…
Tạm biệt cậu bé, chúng tôi lên xe tiếp tục băng qua những con đường. Đường phố vẫn còn rất nhộn nhịp, náo nhiệt và rực rỡ. Cậu bạn bất chợt lên tiếng:
– Hành trình hôm nay kết thúc như vậy là được rồi. Tiếp theo, tôi sẽ gọi điện cho bố và mẹ, chúc họ một Giáng sinh vui vẻ. Bạn nói rất hay, khiến tôi không thể không suy nghĩ.
– Tôi không xứng đáng với lời khen của cậu đâu, tôi chỉ nói lại những gì bố và cô bạn đồng nghiệp từng nói với tôi. Biết rõ đó hoàn toàn là những lời khuyên đúng đắn, nhưng vì một lý do vô hình nào đó tôi mãi không thực hiện. Nhưng đêm nay, tôi biết mình phải làm gì tiếp theo rồi.
Trong những giây phút cuối cùng của đêm Giáng sinh, tôi bỗng nhận ra một điều vô cùng quý giá. Rằng trong cuộc sống này không một ai cô đơn. Chỉ có những người luôn nghĩ và “hành động” theo cách của một người cô đơn.
Không phải là sớm nhưng cũng chưa quá muộn. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy. Bắt đầu như thế nào đây nhỉ? Có lẽ chỉ cần hai tiếng giản đơn “Long à…”.
Căn phòng nhỏ rộng 15 mét vuông, chật kín đồ đạc và trông hơi bề bộn. Bức tường màu xanh nhợt nhạt tựa màu da của một người vừa mới ốm dậy. Sàn nhà khô cứng và lạnh buốt, nham nhám chút bụi đất. Khung cửa sổ gỗ bạc thếch khép hờ, thỉnh thoảng một cơn gió luồn vào khe khẽ.
Tiếng nhạc từ phòng trọ bên cạnh vang lên rôm rả và đầy phấn khích, hình như là bài Jingle bells của Boney M. Nghe rất quen mà cũng thật lạ. Tôi thấy mình thở dài rồi ngó lên lịch. Hôm nay là Giáng sinh.
Không khí Giáng sinh đã có từ nhiều ngày trước. Đường phố tươi tắn với các màu sắc rực rỡ, những lời chúc khoe mình trên nền vải đỏ thắm. Siêu thị, cửa hiệu nhộn nhịp người qua lại. Trông ai cũng vui vẻ và hạnh phúc, họ đang tìm mua những món quà ý nghĩa cho người thân của mình. Các cây thông Noel được trang hoàng công phu, lóng lánh những quả châu và ngôi sao sáng, kiêu hãnh dừng chân ở vị trí lý tưởng. Tiếng nhạc Noel nhộn nhịp trên từng con phố, trong mỗi quán cà phê và ngân vang cả vào lòng của mọi người, lấn át mọi tạp âm của cuộc sống xô bồ. Dường như trên thế giới này chỉ còn đọng lại những thanh âm đẹp nhất.
Ấy vậy mà mọi cảm xúc trong tôi như khô cứng, trái ngược hoàn toàn với những sắc màu rực rỡ đang hiện diện mỗi lúc một rõ rệt ngoài kia. Nhìn quanh căn phòng bề bộn của mình và tiếp tục nhìn chính mình trong gương. Khuôn mặt thật buồn, và sâu thẳm trong đôi mắt là tâm hồn cô đơn. Vậy là lại thêm một mùa đông nữa tôi đón Giáng sinh một mình…
Ngày xưa. Khi tôi còn là một cô bé, được sống trong sự bao bọc của bố mẹ, đêm Noel luôn rất tuyệt vời. Chị em tôi thật sự hứng thú với việc trang trí cây thông Noel bằng nhựa bố mua mấy ngày trước đó. Cây thông nhỏ thôi nhưng đủ cho chúng tôi treo những điều ước của mình lên, cầu cho nó bay thật cao. Đặc biệt nhất là khi nhận được những món quà của ông già Noel, chị em tôi rất yêu quý ông.
Năm 7 tuổi, tôi biết những món quà mà mình nhận được là do bố mẹ tặng. Đó là phát hiện không dễ dàng chấp nhận với một cô bé con. Lúc ấy, nước mắt ngắn dài, tôi mếu máo nói với bố: “Làm gì có chuyện ông già Noel phát quà cho những đứa trẻ ngoan, bố mẹ xạo con”. Bố đã xoa đầu tôi, ân cần: “Con gái của bố, con hãy cứ tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống này. Điều đó đôi khi rất cần thiết, với tất cả mọi người…”. Khi ấy, tôi không hiểu lắm những gì bố muốn nói. Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn tin ông già Noel có thật.
Uống xong ly ca cao nóng, tôi dắt xe và đến chỗ làm. Giáng sinh người dân nước mình không được nghỉ, nhưng như thế có khi lại hay. Mọi người có dịp gặp nhau, ở bên nhau nhiều hơn. Và một kẻ cô đơn như tôi lại có cớ để bận rộn với công việc của mình. Tôi là phóng viên của một tờ báo, tòa soạn hôm nay cũng thật mới mẻ.
Mấy người tuyết được làm bằng xốp trông thật ngộ nghĩnh trên các lối đi. Những hộp quà sặc sỡ đặt ngay ngắn dưới cây thông, hẳn nhiên trong đó chẳng có gì. Tôi liên tục nhận được những lời chúc một Giáng sinh vui vẻ trên suốt quãng đường từ cổng cho đến bàn làm việc của mình. Niềm vui trên khuôn mặt mọi người cùng cơ quan khiến tôi bỗng thấy ấm lòng, một cảm giác rất bình yên.
– Tối nay tao sẽ cùng chàng đi chơi, anh ấy nói có nơi rất hay muốn dẫn tao đến. Hồi hộp quá mày ạ – Nhỏ Ngân, bạn đồng nghiệp, hồ hởi thông báo với tôi cùng nụ cười hết cỡ.
– Vậy à – Tôi đáp, có lẽ âm giọng không được tươi tỉnh cho lắm.
– Mày vẫn chưa tha thứ cho anh Long phải không? – Giọng Ngân nhỏ lại, và câu hỏi đó bỗng khiến tim tôi nhói đau.
– Làm sao tao tha thứ được, mày biết rồi đó, anh ấy đã lừa dối tao. Tôi bất chợt vùng lên, giọng lạc đi từ bao giờ.
– Tao biết. Nhưng Long đã biết lỗi rồi và mày vẫn còn rất yêu anh ấy. Đừng làm khổ nhau nữa mà. Năm mới sắp đến rồi, những lỗi lầm cũ hãy cho qua đi.
Tôi chưa kịp đáp trả thì tổng biên tập đã gõ cửa, bước vào phòng, tiến đến bàn làm việc của tôi:
– Chú nghe nói đêm nay cháu tình nguyện đi lấy tin và thực hiện bài viết về đêm Giáng sinh. Thế không đi chơi với người yêu à?
Tôi “Dạ” và mỉm cười trước câu hỏi vui của tổng biên tập, dẫu biết rằng cái cười ấy nhạt nhẽo đến dường nào. Ngân nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi im lặng, tiếp tục công việc của mình.
oOo
Buổi tối, trời se lạnh. Với đầy đủ đồ nghề của một phóng viên, tôi bước ra đường, hòa mình cùng dòng người tấp nập. Trông mọi người ai cũng vui vẻ và hạnh phúc sánh bước bên nhau. Các em bé được bố mẹ bồng bế, đưa đến những khu vui chơi đầy mê hoặc. Từng tốp bạn trẻ tụ tập, kinh doanh những mặt hàng độc đáo. Các cặp tình nhân tay trong tay, trao cho nhau những cái nhìn, cử chỉ thân ái. Cảm thấy mình quá lạc lõng trong bầu không khí này, một mình cô đơn chậm bước trên “đại lộ hạnh phúc”.
Tôi nghĩ đến Long, nghĩ về mùa Noel chúng tôi ở bên nhau, cũng ngọt ngào và đầy cảm xúc. Giá mà lúc này có anh ở đây, cùng đi bên tôi, nắm gọn bàn tay lạnh buốt như anh vẫn thường làm. Vậy là rồi cũng có ngày tất cả những ký ức ấy mãi chìm vào kỷ niệm. Anh đã lừa dối tôi, câu xin lỗi của anh bỗng vang vọng trong đầu tôi thật rõ. Gió rít lên từng đợt, kéo lại chiếc áo ấm, tôi bắt đầu công việc của mình.
Tôi chụp khá nhiều ảnh và đặt câu hỏi với một số người trên đường. Khoảng hai giờ sau thì công việc gần như hoàn tất, nhưng tôi không đủ can đảm để trở về nhà, đối mặt với căn phòng nhỏ cùng sự cô đơn của mình. Xung quanh tôi, mọi thứ quá rực rỡ và náo nhiệt. Tôi tiếp tục cuộc hành trình, một mình.
Lang thang từ con phố này đến con phố khác, tôi thấy bước chân mình chầm chậm những nhịp buồn. Một lúc sau, tôi biết mình đã dừng lại trước cổng một nhà thờ. Bài thánh ca cao vút, trong trẻo từ đâu mời gọi tôi tiếp bước, nhẹ nhàng tiến vào không chút do dự. Cuối cùng, không biết từ bao giờ, tôi thấy mình đang ngồi ở một góc xa trong nhà thờ cùng hàng trăm người. Họ đang cầu nguyện. Và tôi, tôi cũng đang cầu nguyện…
Điện thoại của tôi bất chợt rung lên. Long, anh ấy gọi điện cho mình chăng? Tôi hơi cúi xuống xin lỗi mọi người, rồi vội vã bước ra thánh đường một cách nhẹ nhàng nhất. Không phải giọng nói quen thuộc của Long mà là tổng biên tập: “Cháu đến bệnh viện nhi nhé. Có rất nhiều ông già Noel ở đó, bài viết sẽ cảm động lắm đấy…”.
Cúp máy, tôi nghe mình thở dài. Thật ngốc nghếch, làm sao Long gọi điện cho tôi được nữa, chẳng phải tôi đã chủ động thay số để chối từ những cuộc gọi đến đầy kiên nhẫn của Long hay sao. Vậy mà giờ đây cảm giác hụt hẫng đến thê thảm dâng đầy trong tôi. Nhìn đồng hồ, tôi vội vã đến bệnh viện nhi. Ít ra công việc luôn đến đúng lúc tôi cần.
Bệnh viện nhi. Trái với suy nghĩ của tôi, khung cảnh ở đây không hề lạnh lẽo mà rất ấm áp. Những ánh đèn nhấp nháy cũng sặc sỡ sắc màu, chú người tuyết vẫn với nụ cười ngộ nghĩnh, cây thông Noel được treo hàng trăm lời chúc an lành… Mọi thứ không quá rực rỡ nhưng dịu dàng và thật bình yên. Đặc biệt nhất là những bức tranh tươi vui được dán trên tường, đó là tác phẩm của các bệnh nhân nhí ở đây.
Các em đang phải đấu tranh với bệnh tật, thậm chí có cả nan y, nhưng nụ cười và ánh mắt các em luôn ánh lên hi vọng. Ước mơ được thắp trong mỗi bức tranh, niềm tin hiện lên thật rõ trên từng nét vẽ, hạnh phúc nhẹ nhàng bên những mảng màu sáng. Các ông già Noel trong trang phục đỏ quen thuộc với túi quà lớn đang đến từng phòng bệnh, tặng cho các em những món quà. Nhưng quan trọng hơn, mang đến nụ cười và niềm vui cho các em bé.
Tôi xin phép được chụp ảnh và phỏng vấn những “ông già Noel”. Đó là những chàng trai, cô gái còn rất trẻ. Với tấm lòng tốt và sự nhiệt tình, ai cũng có cùng một câu trả lời giản đơn: “Chúng tôi muốn làm việc tốt và rất vui khi được nhìn thấy nụ cười hồn nhiền của các em nhỏ…”.
Khi tất cả các bé đều đã nhận được quà của ông già Noel, tôi đặt câu hỏi: “Bây giờ, khi “công việc” đã hoàn thành. Các ông già Noel sẽ làm gì tiếp theo?”. “Trở về nhà, cùng người thân đón tiếp một Giáng sinh thật ấm áp”, giọng ai đó hồ hởi vang lên.
Tôi hơi chạnh lòng khi nghĩ đến căn phòng tối và sự cô đơn của mình. “Còn bạn, bạn sẽ làm gì sau khi rời khỏi đây?”, một chàng trai hỏi lại tôi. Hơi bối rối, tôi ấp úng: “Tôi cũng không biết nữa, vẫn chưa có dự định gì. Tối nay, nói theo một cách nào đó, tôi hoàn toàn cô đơn”. “Vậy bạn hãy là công chúa tuyết, đi theo ông già Noel phát quà. Có hai người sẽ vui hơn…”.
oOo
Ngồi sau xe của anh bạn trẻ, tôi vẫn đang hoàn toàn bất ngờ với quyết định của mình. Dẫu biết rằng cái tên công chúa tuyết không được phù hợp lắm, nhưng dù sao có một công việc để làm trong lúc này và một người bạn ngồi bên cạnh trong lúc cô đơn vẫn làm tôi cảm thấy ấm lòng. Cậu bạn nhận đóng vai ông già Noel cho một số gia đình, và có thêm công chúa tuyết thì càng vui, theo cách nói của cậu.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, tôi thắc mắc phải chăng cậu bạn cũng đang gặp phải một vấn đề gì đó gần với sự cô đơn. “Bố mẹ tôi vừa chia tay, họ bận rộn với gia đình mới của mình. Tôi biết chẳng ai thèm quan tâm đến tôi nữa…”. Tôi ngồi sau, như nghe thấy những giọt nước mắt đang rơi trong tâm hồn cậu ấy. Dường như mọi lời nói, câu an ủi đều là vô duyên trong lúc này…
Chúng tôi đang đứng trước nhà một gia đình nhỏ. Bà mẹ ra mở cửa với nụ cười tươi và gọi lớn: “Bi ơi, ông già Noel đến tặng quà cho con nè. Bố mẹ đã nói ông già Noel sẽ đến mà…”. Cậu bé bước ra, nhìn chúng tôi đầy lém lỉnh:
– Em biết anh không phải là ông già Noel. Vì ông già Noel đâu có thật.
– Ông già Noel là có thật đấy, nhóc ạ. Ông già Noel cũng giống như niềm tin, hi vọng và những ước mơ đẹp luôn hiện diện trong cuộc sống này – Tôi bất chợt lên tiếng, nghe mình nói lại những điều bố từng bảo tôi cách đây mấy năm về trước.
– Chị nói thật chứ? Vậy em muốn nhờ ông già Noel gửi đến bạn Na lời xin lỗi. Em đã làm bạn ấy giận, không biết Na có tha lỗi cho em không?
– Tin chị đi, bạn ấy sẽ tha thứ nếu em đã thật lòng nhận lỗi. Năm mới sắp đến rồi, những lỗi lầm cũ sẽ được cho qua hết…
oOo
Tạm biệt cậu bé, chúng tôi lên xe tiếp tục băng qua những con đường. Đường phố vẫn còn rất nhộn nhịp, náo nhiệt và rực rỡ. Cậu bạn bất chợt lên tiếng:
– Hành trình hôm nay kết thúc như vậy là được rồi. Tiếp theo, tôi sẽ gọi điện cho bố và mẹ, chúc họ một Giáng sinh vui vẻ. Bạn nói rất hay, khiến tôi không thể không suy nghĩ.
– Tôi không xứng đáng với lời khen của cậu đâu, tôi chỉ nói lại những gì bố và cô bạn đồng nghiệp từng nói với tôi. Biết rõ đó hoàn toàn là những lời khuyên đúng đắn, nhưng vì một lý do vô hình nào đó tôi mãi không thực hiện. Nhưng đêm nay, tôi biết mình phải làm gì tiếp theo rồi.
Trong những giây phút cuối cùng của đêm Giáng sinh, tôi bỗng nhận ra một điều vô cùng quý giá. Rằng trong cuộc sống này không một ai cô đơn. Chỉ có những người luôn nghĩ và “hành động” theo cách của một người cô đơn.
Không phải là sớm nhưng cũng chưa quá muộn. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy. Bắt đầu như thế nào đây nhỉ? Có lẽ chỉ cần hai tiếng giản đơn “Long à…”.