Tôi của 1 năm trước…
Là những lo lắng cho tương lai , là hụt hẫng khi không thể theo đuổi ước mơ của mình. Thích học báo chí cơ, không thì cũng phải là du lịch hay luật, chứ chẳng bao giờ nghĩ sẽ bước chân vào Sư phạm, sẽ nối nghiệp “gõ đầu trẻ” của mẹ - mặc dù từ nhỏ đã rất kính trọng, ngưỡng mộ những con người cao quý, thầm lặng ấy. Giờ đây, mỗi lần đi qua trường báo, vẫn ngoái cổ nhìn vào, vẫn thèm được “bay”, được “bụi” như các bạn ý. Nhưng rồi khi nhận ra mình vốn không thuộc về nơi đó thì bước chân bỗng trở nên chầm chậm. Hơi lùi lại, xa thêm một chút, một chút nữa. Khoảnh khắc ấy sao mênh mông và chơi vơi đến vậy...
Kì thực cũng chỉ vì mình ham cái đi đây đó, thích cái mạo hiểm phiêu lưu đầy thử thách của nghề báo thôi, chứ đam mê và năng lực của mình thì thiếu nhiều. Hứng lên, xách balo đi thì cảm thấy hứng khởi lắm, nhưng những cuộc hành trình liên miên khi đã dấn thân vào nghề báo, lúc ấy sẽ không còn là sở thích nữa, nó trở thành trách nhiệm, là công việc, là cuộc sống mưu sinh… Mọi thứ sẽ khác, rất khác…
Mẹ nói: “Tự do bay nhảy trong cuộc đời ai chẳng muốn. Nhưng là thân con gái, yếu đuối mỏng manh lắm, hơn thế lại được trao những thiên chức thiêng liêng. Ấy là vun vén gia đình, chăm sóc những người thân yêu. Ở đời, không gì quý bằng tình cảm, không gì hạnh phúc bằng được gần gũi người thân”. Con đã từng bỏ ngoài tai những lời ấy, đã vô tâm trước ánh mắt lo lắng của mẹ. Con thật nông nổi và vụng dại!
Cũng có thể gọi là một chữ Duyên khi mình quyết định lựa chọn Sư phạm. Chợt nhận ra mình đã dần yêu từng góc nhỏ thân thuộc hiền hòa nơi đây. Những hàng cây xanh biếc, con đường ngập nắng, cả mùi hương thoang thoảng trong những ngày dịu trời, thầy cô thì tâm huyết mà rất đỗi tình cảm, thân thương, những người bạn dịu dàng, chăm chỉ… Tất cả như dành cho mình, làm dịu lòng con bé hay nổi loạn, làm bước chân bụi bặm cũng trở nên chầm chậm, khoan thai.
Không dám nói mình sẽ yêu tha thiết cái nghề này, sẽ theo nó, tận tâm tận lực. Không biết được con người ngẫu hứng, nổi lọan trong mình bao giờ lại tỉnh giấc. Biết đâu đấy, một ngày trở gió, sẽ gác lại tất cả để tìm về giấc mơ dang dở ngày nào thì sao…? Nhưng lúc này, thấy dần yêu những trang giáo án, phấn trắng, bảng đen. Trái tim đã rung lên khi thấy ánh mắt trong veo của lũ trò nhỏ, khi được nghe chúng gọi tiếng “Cô giáo” thân thương, kì diệu. Tình yêu nhen nhóm đang hướng bước chân mình trên con đường phía trước. Sẽ là vội vã để khẳng định sự lựa chọn này là đúng đắn, nhưng mình đã dám tin, và dám bước đi rồi… Chặng đường phía trước còn dài và gian nan lắm. Tự nhiên thấy câu nói năm nào nay vận vào mình thật đúng…
Một năm qua, những nỗ lực dường như là chưa đủ. Vẫn còn loay hoay với muôn vàn những mối bận tâm khác. Vẫn chưa tìm ra con đường phù hợp và hiệu quả. Bởi thế, kết quả đạt được không như bản thân và gia đình kỳ vọng. Nhưng vẫn luôn được Ngoại và mọi người tin tưởng, ủng hộ nhiều. Luôn là như thế, ấm lòng…
* * *
“Sau tất cả những gì chúng ta mong chờ
phía cuối con đường sẽ luôn là một giấc mơ!
Là những lo lắng cho tương lai , là hụt hẫng khi không thể theo đuổi ước mơ của mình. Thích học báo chí cơ, không thì cũng phải là du lịch hay luật, chứ chẳng bao giờ nghĩ sẽ bước chân vào Sư phạm, sẽ nối nghiệp “gõ đầu trẻ” của mẹ - mặc dù từ nhỏ đã rất kính trọng, ngưỡng mộ những con người cao quý, thầm lặng ấy. Giờ đây, mỗi lần đi qua trường báo, vẫn ngoái cổ nhìn vào, vẫn thèm được “bay”, được “bụi” như các bạn ý. Nhưng rồi khi nhận ra mình vốn không thuộc về nơi đó thì bước chân bỗng trở nên chầm chậm. Hơi lùi lại, xa thêm một chút, một chút nữa. Khoảnh khắc ấy sao mênh mông và chơi vơi đến vậy...
Kì thực cũng chỉ vì mình ham cái đi đây đó, thích cái mạo hiểm phiêu lưu đầy thử thách của nghề báo thôi, chứ đam mê và năng lực của mình thì thiếu nhiều. Hứng lên, xách balo đi thì cảm thấy hứng khởi lắm, nhưng những cuộc hành trình liên miên khi đã dấn thân vào nghề báo, lúc ấy sẽ không còn là sở thích nữa, nó trở thành trách nhiệm, là công việc, là cuộc sống mưu sinh… Mọi thứ sẽ khác, rất khác…
Mẹ nói: “Tự do bay nhảy trong cuộc đời ai chẳng muốn. Nhưng là thân con gái, yếu đuối mỏng manh lắm, hơn thế lại được trao những thiên chức thiêng liêng. Ấy là vun vén gia đình, chăm sóc những người thân yêu. Ở đời, không gì quý bằng tình cảm, không gì hạnh phúc bằng được gần gũi người thân”. Con đã từng bỏ ngoài tai những lời ấy, đã vô tâm trước ánh mắt lo lắng của mẹ. Con thật nông nổi và vụng dại!
Cũng có thể gọi là một chữ Duyên khi mình quyết định lựa chọn Sư phạm. Chợt nhận ra mình đã dần yêu từng góc nhỏ thân thuộc hiền hòa nơi đây. Những hàng cây xanh biếc, con đường ngập nắng, cả mùi hương thoang thoảng trong những ngày dịu trời, thầy cô thì tâm huyết mà rất đỗi tình cảm, thân thương, những người bạn dịu dàng, chăm chỉ… Tất cả như dành cho mình, làm dịu lòng con bé hay nổi loạn, làm bước chân bụi bặm cũng trở nên chầm chậm, khoan thai.
Không dám nói mình sẽ yêu tha thiết cái nghề này, sẽ theo nó, tận tâm tận lực. Không biết được con người ngẫu hứng, nổi lọan trong mình bao giờ lại tỉnh giấc. Biết đâu đấy, một ngày trở gió, sẽ gác lại tất cả để tìm về giấc mơ dang dở ngày nào thì sao…? Nhưng lúc này, thấy dần yêu những trang giáo án, phấn trắng, bảng đen. Trái tim đã rung lên khi thấy ánh mắt trong veo của lũ trò nhỏ, khi được nghe chúng gọi tiếng “Cô giáo” thân thương, kì diệu. Tình yêu nhen nhóm đang hướng bước chân mình trên con đường phía trước. Sẽ là vội vã để khẳng định sự lựa chọn này là đúng đắn, nhưng mình đã dám tin, và dám bước đi rồi… Chặng đường phía trước còn dài và gian nan lắm. Tự nhiên thấy câu nói năm nào nay vận vào mình thật đúng…
Một năm qua, những nỗ lực dường như là chưa đủ. Vẫn còn loay hoay với muôn vàn những mối bận tâm khác. Vẫn chưa tìm ra con đường phù hợp và hiệu quả. Bởi thế, kết quả đạt được không như bản thân và gia đình kỳ vọng. Nhưng vẫn luôn được Ngoại và mọi người tin tưởng, ủng hộ nhiều. Luôn là như thế, ấm lòng…
* * *
“Sau tất cả những gì chúng ta mong chờ
phía cuối con đường sẽ luôn là một giấc mơ!