Tháng 7 âm lịch về lôi theo cái tháng 8 dương, hiu hiu gió nhẹ. Tháng 7 với tiếng chuông Chùa của mùa Vu Lan Phụ Mẫu Báo ân. Ngoan, thảo, hiền sẽ về nơi cực lạc. Lừa, ác, hư sẽ xuống địa ngục tối tăm.
Hôm nay, ngày 17 tháng 8 năm 2013 dương lịch. Và cũng chợt tháng 7 âm hiện tròn trên tờ lịch. Chúng tôi, những thành viên trong CLB Hòa Bình Xanh Thái Nguyên đã có dịp báo công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha-Mẹ nhân dịp mùa Lễ Vu lan báo hiếu năm 2013 tại chùa Sơn Dược-Đại Từ-Thái Nguyên.
Mọi công việc chuẩn bị cho buổi lễ Thắp đèn hoa đăng vào buổi tối nay đã được chúng tôi cùng các Phật tử, các thầy... nhanh chóng hoàn thành trong cái nắng nóng oi ả của tháng 8 mùa hạ.
Trước Phật tổ, hôm nay ngày cuối tuần, chúng tôi ngồi yên lặng thật lâu để đi sâu vào đời sống của hiện tại và từ đó, nhìn lại quá khứ của nhiều thế hệ ông bà, cha mẹ nhiều đời trải dài xuống cho đến hôm nay. Trong lòng nao nao, nhiều cảm khái, xúc động. Lúc đó chúng tôi nghĩ nhiều đến công ơn sinh thành, dưỡng dục cưu mang của Cha Mẹ.
Ngoài trời đang có những cơn mưa tầm tã đổ về, tràn lan, tạo cho cả bầu trời khoác áo u tịch, thừa ứ nước. Không gian như rộng lớn hơn, có chiều sâu thẳm, những hình ảnh này mang dáng dấp như chiều sâu đại dương của tấm lòng các bà mẹ. Những cơn mưa nặng hạt hay như những cơn mưa rào, thoáng qua trên bầu trời, có phải chăng là những giọt nước mắt hạnh phúc vì tình yêu thương của Cha, của Mẹ.
Ngày xưa, lúc còn bé, chúng ta thường được nghe kể chuyện cổ tích và nói đến những bà Tiên. Một bà Tiên thật đẹp, thật dịu hiền. Bà Tiên đầy quyền phép, hay cứu giúp hoặc che chở, chia sẻ, an ủi và chuyển đổi khổ đau của những người khốn khổ và bà có mặt ở mọi nơi, khi thấy có người đau khổ, bất hạnh cần giúp.
Chúng ta đem lòng ngưỡng mộ, khâm phục, ao ước có ngày mình sẽ gặp được bà Tiên để xem hình dáng, nét dịu hiền, tấm lòng thương yêu con người của bà như thế nào ? Và sự ao ước này nối tiếp với sự chờ mong khác; tại sao mình không thể nào gặp được bà Tiên ? Bà ở nơi đâu ? Bà là người thật hay chỉ là một mơ ước, một giấc mơ trong tâm khi đời sống có quá nhiều nỗi bất hạnh? Nhưng chúng ta lại vô tình quên rằng mình đang rất hạnh phúc, rất đầy đủ, rất may mắn vì chúng ta còn Cha, còn Mẹ. Một bà Tiên đẹp dịu hiền hơn tất cả, hơn cả những bà Tiên trên vũ trụ này và Mẹ đang có mặt, bên mình, cạnh sát mình với tất cả tấm lòng thương con vô bờ bến.
Nói đến Cha-Mẹ là nói đến tình thương, nói đến tấm lòng với tình yêu rộng lớn mà không có gì có thể so sánh được. Người ta thường nói tấm lòng thương con của Cha, của Mẹ sâu như là đại dương, là biển rộng; nhưng chiều sâu của đại dương có thể đo được, còn mẹ là tấm lòng, là tình yêu, là tinh thần, là sự sống. Biết bao nhiêu lời ca tụng, tán dương. Biết bao nhiêu văn thơ đã viết, đã nói về tình mẹ, nhưng đó chỉ là ngôn ngữ, viết hay nói về lòng mẹ, chứ không phải là nội dung sống thực tấm lòng của mẹ.
Mỗi người chúng ta khi nói hay nghĩ đến tình Cha-Mẹ, thì từ trong ký ức biết bao nhiêu hình ảnh, thơ mộng, đầy ấp kỷ niệm tự nhiên xuất hiện, không cần phải suy nghĩ, gợi nhớ. Vì tuổi thơ của mỗi con người đều đầy ấp hình bóng thân thương, thiêng liêng này. Có những lời ru mà tôi đã nghe biết bao nhiêu lần, đơn giản, nhẹ nhàng, lập đi lập lại, nhưng ngọt lịm tình thương. Ngay từ lời nói của mẹ như mở toang vùng trời êm ấm đó, tuôn tràn một chất sữa ngọt, êm dịu, ấp áp. Nước mắt tôi chảy dài theo câu nói của mẹ. Ðã lớn rồi và qua bao nhiêu là sóng gió cuộc đời, đã làm cho trái tim của tôi có vỏ bọc ngoài cứng rắn, can đảm, tích cực, nên tôi không muốn khóc. Nhưng có gì đâu, đây là nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của người con biết mình còn mẹ, đang hưởng thụ tấm lòng chân tình, thương yêu của mẹ.
Trái tim mang dấu ấn kỳ diệu, bởi vì trong trái tim là máu, là thịt, là dòng sữa ngọt ngào, mẹ đã chia sớt cho con, còn ghi khắc những tình cảm cao thượng : Nhẫn nại, thương yêu, đùm bọc, tha thứ, chở che, bao dung! Con yêu mẹ thật nhiều, mẹ ơi...! Nói đến mẹ là nói đến đủ điều, nói đến tình thương yêu, và nói bao nhiêu cũng không đủ, bởi vì đời sống của mẹ cho nhiều hơn nhận, và khi nhận là nhận những sự thiệt thòi vì chồng vì con.
Mùa Vu Lan trở về khi những cơn mưa đổ xuống, tắm gội và rửa sạch những ô nhiễm, bụi bậm của những ngày oi bức. Sự đau khổ sẽ làm cho con người bình tĩnh lại, đặt lại vấn đề cho những lý thuyết vọng tưởng, phá bỏ tình yêu thương của hiện tại.
Khi sống gần bên mẹ, chúng ta ít bao giờ biết về giá trị của tình mẹ, đôi vòng tay ấm áp của mẹ. Chúng ta hờ hững vì nghĩ như vậy là bình thường, nhưng rồi một ngày nào đó, khi làn gió vô thường đi qua, lúc đó, chúng ta hối hận thì đã muộn rồi.
Nếu bạn hạnh phúc còn có mẹ, hãy kề cận và nắm chặt lấy tay của mẹ. Nắm lấy thời gian quí báu này, hạnh phúc chỉ là những gì đơn giản, êm đềm, đơn sơ, có mặt bên cạnh. Ðừng tìm hạnh phúc quá xa, cao vời vợi, vì đó chỉ là ảo ảnh, không thực. Ðừng quan trọng hoá khi đang cài trên áo màu hoa hồng đỏ hay trắng, đừng đánh mất mình cho những kỷ niệm của một ngày, một giờ; trong khi Vu Lan là ngày tưởng niệm, gợi nhớ, báo đáp công ơn, nhưng không chỉ là dành cho một ngày, một giờ, một phút hay một nơi chốn nào đó mà là miên viễn khi chúng ta còn mang thân phận hữu tình. Hãy sống thật với giây phút hiện tại, để mở tung và nối tiếp cho tương lai, trong tình yêu bao la của mẹ và để thực hiện hạnh hiếu. Ðó là gia tài vô giá mà Cha Mẹ lưu truyền và là tinh thần cao đẹp của ý nghĩa Vu Lan đó là “Ngài Ðại Hiếu Mục Kiền Liên”.
Rằm tháng bẩy Âm lịch lại về, lại một mùa Vu lan nữa đến. Mỗi năm bạn có dịp này để nhớ về Mẹ-Cha, bậc sinh thành yêu quý mà trong nhịp thở gấp gáp của cuộc sống hiện đại, ai đó có thể đã có phút giây sao nhãng, lãng quên.
Có giọt lệ nào chợt lăn xuống mắt và môi thấy mặn đau thương. Nhớ đến Mẹ, thương Cha để thấy ngày Vu Lan sao mà tan đi bao ý nghĩa. Nhận hoa hồng đeo vào người mới thấy công ơn to lớn của Cha-của Mẹ.
Những ngày này, bạn sẽ không lạ khi chứng kiến những hình ảnh đầy xúc động: dù già hay trẻ, trai hay gái dự lễ Vu Lan đều thành kính và ngập trong cảm xúc khi đón nhận một bông hoa hồng cài trang trọng lên ngực áo.
Bông hoa hồng được chọn là biểu tượng của tình yêu, sự cao quý và ngát hương. Việc nhớ về bậc sinh thành và cài lên ngực bông hoa cao quý là tình cảm đẹp nhất, là chữ Hiếu mà con cái gửi đến bậc sinh thành. Vu Lan là dịp đặc biệt để giới trẻ sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn.
Lễ thắp đèn hoa đăng đã diễn ra trong sự trang nghiêm và thành kính. Ngọn lửa thiêng liêng được các Thầy truyền ánh sáng đến các Phật tử với sự súc động nghẹn ngào, những giọt nước mắt khi nghĩ về Cha, về Mẹ.
Buổi lễ thắp đèn hoa đăng đã kết thúc trong sự viên mãn, các tăng ni phật tử đã tỏ lòng biết ơn, báo hiếu công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ.
Buổi sáng hôm sau (18/8 dương lịch), buổi lễ chính thức của mùa Vu lan đã diễn ra thành công với sự tham dự của hơn 2000 tăng ni phật tử. Dưới sự chỉ đạo và hướng dẫn của đồng chí Đỗ Diệu - trưởng phòng đối ngoại CLB Hòa Bình Xanh Thái Nguyên, các nhóm đã nhanh chóng bắt tay vào công việc và đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, để lại ấn tượng tốt với các sư thầy và các phật tử.
Nhóm các bạn nữ đảm nhiệm “Dâng lục cúng”:Nhóm lễ tân:
Và cuối cùng là nhóm Hậu cần:
Mỗi người một công việc, dù trời oi nóng, công việc có chút vất vả nhưng các bạn vẫn cố gắng vượt qua khó khăn, giúp đỡ nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Nụ cười rạng rỡ của các thành viên trong CLB Hòa Bình Xanh khi lễ Vu lan khép lại, chúng ta đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong mùa Vu lan phụ mẫu báo ân 2013.
Hữu Tùng