Câu lạc bộ tình nguyện Hòa Bình Xanh Việt Nam


Tô đậu nành rang cháy

    Donghp93
    Donghp93
    Cấp 10
    Cấp 10
    Tên thật Tên thật : Bùi văn Đồng
    Đến từ Đến từ : Hà Nội

    Tô đậu nành rang cháy Empty Tô đậu nành rang cháy

    Bài gửi by Donghp93 30/10/2013, 07:17


     Bố có còn nhớ không, về những tháng ngày hạnh phúc của gia đình chúng ta? Trong căn nhà xi măng chưa kịp quét sơn, mỗi tối mẹ và chúng con cùng ngồi nghe bố kể chuyện...

     
    Tô đậu nành rang cháy Bo-291013-a2760

    Bố gọi các chú công nhân là “đồng nghiệp của bố”, gọi tô đậu nành rang cháy của mẹ là mồi nhắm và gọi con bé con lật đật của bố là “công chúa”. Mẹ toàn bảo: “Bố mày nói cái gì nghe cũng sang mồm lắm!”.
     
    Mấy hôm nay Hà Nội có nắng đầu đông vàng đượm, hơn hẳn tô đậu nành rang của mẹ. Bố mà trông thấy, thể  nào cũng ví nắng Hà Nội như nắng Sài Gòn trong mắt kẻ say.
     
    Bố để mẹ vào Nam ra Bắc theo bố như “tha chuột”. Đến một ngày mẹ mệt mỏi, chúng con cũng kịp lớn thêm, mẹ mang theo chúng con ra Bắc tiện học hành. Từ  ngày đó, bố một thân một mình nơi đất khách. Mảnh đất Tây Nguyên nhiều nắng gió làm da bố đen sạm đi, đôi mắt chui vào hốc sâu, còn cái mũi thì sưng ụ vì toàn mụn trứng cá. Ngày bé con nhìn ảnh bố gửi về, cười nắc nẻ thấy bố là lạ, như biến thành ông hàng xóm. Bây giờ lớn, vẫn nhìn ảnh ấy sao mắt con lại rưng rưng?
     
    Kí ức tươi đẹp nhất trong đời con là những ngày gia đình mình điểm danh đủ năm ngón một bàn tay. Có ông nội này, có mẹ này, có con này, có em này, và  tất nhiên là có bố. Nhưng những ngày đó cũng chỉ đậu đủ trên những ngón tay con, có ít ỏi quá đối với một gia đình không bố nhỉ? Những gì ngắn ngủi thường rất đẹp.
     
    Trong những ngày tháng ấy, thêm sắc màu cho kí ức của con là tô đậu nành rang cháy của mẹ. Mà mẹ cũng tài. Bao nhiêu món ăn mẹ nấu rất ngon, rang rất khéo, mà lại chỉ có đậu nành là rang cháy được thôi. Mười lần như một, cứ cháy đều. Mỗi lần mẹ chuẩn bị mang “mồi” ra cho ba bố con, chỉ ngửi mùi thôi ba bố con đã nhìn nhau cười sằng sặc. Bố cười thì hay lắm, miệng rộng lại nhiều răng. Mẹ hay đùa: “Bố mày mấy nữa cho đi làm người mẫu quảng cáo kem đánh răng!”.
     
    Bố thường xuyên phải xa nhà, nhưng lại rất thường hay gọi về cho cả nhà, đặc biệt là riêng con. Bố còn lo con lớn lên xấu quá không ai yêu, lúc nào cũng dặn con phải ăn uống điều độ cho cơ thể cân đối.
     
    Còn nhớ dịp bố ra Bắc mà ở được lâu nhất là nửa tháng. Khoảng đó đúng vào những ngày rét cao độ. Mẹ lại càng được thể trổ tài rang đậu nành. Bố bảo ký đậu nành bố mang từ Tây Nguyên vào sắp bị mẹ hành hạ hết rồi, bố lại phải “bay” ngay vào Sài Gòn mang ra cho cả nhà thôi.
     
    Bình thường mỗi lần bố ra Bắc đều không điện trước , để tạo bất ngờ. Bố về đến ngõ là “hú” lên một tiếng rất to. Ba mẹ con trong nhà vờ không nghe tiếng, mỗi người trốn một góc rồi ra hù bố làm bố giật mình. Thế mà có một lần ấy, một lần duy nhất bố điện trước cho chúng con trên chuyến xe ra Bắc. Bố khoe năm nay bố trồng thêm được nhiều đậu nành lắm, mang về thoải mái cho mẹ rang. Nghĩ đến cảnh gặp lại ông và mấy mẹ con, bố vui quá phải gọi điện. Có ai ngờ, đó là cuộc điện thoại cuối cùng của bố. Chuyến bay ấy đã cướp mất bố của con, kinh hoàng hơn một cơn ác mộng. Đó là lần cuối cùng con được nghe thứ âm thanh quen thuộc nhất đời mình - giọng nói của bố.
     
    Hà Nội bây giờ đã lần khần sang Đông. Con rất sợ đến những bến xe, sợ cả những điểm chờ xe bus. Con vẫn nghe đâu đó giọng nói quen thuộc của bố, rằng bố sẽ mang đậu nành về. Cả nhà mình sẽ lại cùng được cười vì món đậu nành rang cháy.
     
    Hoàng Vũ - Dân trí
    phamtuananh9x
    phamtuananh9x
    Admin
    Admin
    Tên thật Tên thật : Phạm Tuấn Anh
    Đến từ Đến từ : Hà Nội

    Tô đậu nành rang cháy Empty Re: Tô đậu nành rang cháy

    Bài gửi by phamtuananh9x 30/10/2013, 07:26

    Bố luôn là người lặng thầm tuyệt vời như thế. 

    Tô đậu nành rang cháy 799608