Câu lạc bộ tình nguyện Hòa Bình Xanh Việt Nam


Nước mắt người cha nghèo

    nguyenhong
    nguyenhong
    Cấp 11
    Cấp 11
    Tên thật Tên thật : Nguyễn Hồng
    Đến từ Đến từ : Đại học Công nghiệp TP Hồ Chí Minh

    Nước mắt người cha nghèo  Empty Nước mắt người cha nghèo

    Bài gửi by nguyenhong 26/12/2010, 12:24

    Chiều thứ 7, tôi cùng các bạn Lá Me Xanh xuống thăm hỏi và chơi đùa cùng các bé dưới Viện Ung Bướu khoa nhi K2. Mỗi bạn chơi đùa cùng một đến hai em bệnh nhi, cùng các em tô màu, vẽ tranh…

    Đến cuối buổi chiều, tôi đi thu lại những cây bút màu để lần sau mang xuống cho các bé chơi tiếp. Tôi đến bên 1 giường bệnh của một bé gái chừng 4-5 tuổi, nước da ngăm ngăm đen, mắt bé hơi sưng vì đau, tôi nghĩ, hình như là bé bị bệnh ở mắt. Tôi hỏi, cháu đưa cô giữ bút màu cho nhé, mai cô lại mang xuống, hay là cháu để cháu vẽ? Em bé nhìn tôi không nói, tôi hỏi lại câu nữa thì được một em trong đội tình nguyện nói là em không nói được, tôi bảo, sao lại không nói được? Rồi tôi được biết, bé là người dân tộc Thái ở Sơn La, bé không biết tiếng kinh, bị ung thư máu!

    Nước mắt người cha nghèo  Lo%20thi%20bui

    Hai Mẹ con bé Bui tại viện K2 - Tam Hiệp - Thanh Trì.


    Tôi tìm gặp bố của em bé người dân tộc Thái bị ung thư máu đang điều trị tại Viện Ung Bướu K2. Trước mặt tôi, người đàn ông nước da đen sạm, dáng vẻ khắc khổ của người dân lao động hiện rõ trên khuôn mặt và dáng hình anh. Anh nói tiếng kinh còn chậm, phát âm chưa chuẩn, khi tôi hỏi chuyện, nhiều câu tôi không nghe rõ phải nhờ anh viết ra giấy. Anh nói anh là Lò Văn Tươi, bố của cháu Lò Thị Bui, 8 tuổi. Tôi giật mình, cô bé tôi tưởng là 4-5 tuổi kia đã lên 8 rồi ư? Mấy người bạn trong nhóm tình nguyện tôi cũng giật mình. “Cháu Bui lên 8 tuổi em mới cho cháu đi học, vì đường núi xa nhà, cháu lại bé quá! Đi học được 3 tháng thì cháu bị bệnh, vợ chồng em chạy vạy chữa bệnh cho cháu từ bấy đến giờ gần 1 năm nay rồi, vay mượn hết chỗ, giờ không biết làm sao nữa..” nói đến đây, anh Tươi tay lau vội giọt nước mắt trên khuôn mặt gầy gò của mình. Trước mặt tôi, một người đàn ông hiền lành, chất phác đang khóc. Lòng tôi lặng đi! Giữa cuộc sống này, còn bao nhiêu giọt nước mắt tủi thân, khổ cực đang lăn xuống? Bao nhiêu mảnh đời bất hạnh đang đấu tranh từng ngày với sự sống và cái chết? Tôi không biết.

    Anh Lò Văn Tươi quê ở bản Lẩy, xã Bon Phặng, huyện Thuận Châu, tỉnh Sơn La- một tỉnh miền Tây Bắc xa xôi của tổ quốc, còn nghèo và khó khăn chồng chất. Vợ anh là chị Lò Thị Thanh cũng là một người cùng bản. Bé Bui là con thứ 2 của vợ chồng anh. Đến năm bé Bui lên 8, vợ chồng anh cho bé theo học lớp 1. Đi học được 3 tháng, cái chữ con chưa biết, tiếng kinh còn chưa hiểu, bé luôn miệng kêu đau và lấy tay dụi mắt phải, sau đó anh chị thấy ở khóe mắt phải của bé có một chiếc mụn nhỏ. Anh chị vội vàng đưa bé lên Bệnh viện huyện Thuận Châu khám và được các bác sĩ xác định bé Bui bị ‘tắc tuyến lệ”. Các bác sĩ cho bé uống kháng sinh 2 tuần nhưng bé vẫn đau và bệnh không giảm. Bệnh viện huyện Thuận Châu viết giấy chuyển bé lên tuyến trên. Vợ chồng anh Tươi lại gói ghém đồ, tiền bạc, bắt xe 60km từ Thuận Châu xuống thị xã Sơn La chữa bệnh cho con. Đưa con xuống Bệnh viện tỉnh Sơn la khám và xét nghiệm nhưng không ra bệnh gì. Bé Bui được viết giấy chuyển xuống Viện mắt Trung ương.

    Chiếc mụn ở khóe mắt ngày một to hơn. Vay mượn bà con dân bản được một ít tiền. Để vợ và đứa con cả ở nhà, anh đưa bé Bui xuống Viện mắt Trung ương khám. Sau khi xét nghiệm, các bác sĩ xác định bé bị u hốc mắt và chuyển sang Bệnh viện Tai Mũi Họng để mổ u hốc mắt. Sau khi mổ được một thời gian, tưởng rằng bệnh tình của con mình sẽ khỏi, không ngờ, được hơn 20 ngày, mắt của bé Bui lại sưng to như cũ. Thắt lòng, anh lại đưa con xuống Viện Nhi Trung ương khám nhưng không ra bệnh gì, bé Bui được chuyển xuống Bệnh Viện Ung Bướu cơ sở 2 Tam Hiệp. Sau khi khám, xét nghiệm, các bác sĩ cho biết bé Lò Thị Bui bị ung thư máu. Nỗi đau cứ thế ập đến gia đình anh Lò Văn Tươi như thế.

    Sinh ra và lớn lên ở một bản dân tộc miền núi Tây Bắc, sống chủ yếu nhờ vào nương rẫy. Vì tìm cách chữa trị cho con, anh Sơn đã chạy vạy, vay mượn bà con dân bản để có tiền cho bé Bui chữa bệnh. Đưa đứa con gái 8 tuổi nhỏ thó đi hết bệnh viện này đến bệnh viện kia để chữa trị, anh tưởng chừng như sắp kiệt sức. Nhìn bé Bui ngồi im lặng, không nói, không cười, dáng hình nhỏ bé ở góc giường tôi cảm thấy thương cảm vô cùng. Rồi bé sẽ ra sao? Chưa biết chữ, chưa biết tiếng kinh, bố mẹ lại quá nghèo, tiền ăn, tiền thuốc rồi sẽ đến đâu?

    Anh Tươi nghẹn ngào: “Vợ em ở nhà còn lo làm nương rẫy lấy cái ăn, nuôi đứa con cả năm nay lên 10 đang học lớp 2 nữa, nhà em khổ lắm. Bây giờ em ở đây chữa bệnh cho cháu Bui, không biết bao giờ mới khỏi, hai bố con tiết kiệm từng đồng. Rồi mai đây không vay được ai nữa, em không biết phải làm sao?”. Lần đầu tiên, tôi thấy những giọt nước mắt xót xa trên khuôn mặt một người đàn ông như thế! Bệnh tật, cái đói, cái nghèo sẽ đẩy bố con anh và gia đình anh đi đến đâu?

    Khi viết những dòng này, tôi rất mong mình có thể gửi đến cho các bạn một điều gì đó, một thông điệp gì đó. Hãy cùng nhau nhường cơm sẻ áo, chia sẻ với anh Lò Văn Tươi và bé Lò Thị Bui để bé được chữa bệnh, để bố con anh được hy vọng, để nước mắt tủi thân bớt rơi trên khuôn mặt người cha nghèo dân tộc Thái nuôi con bị ung thư ấy.

    Mọi đóng góp xin gửi về:

    Anh: Lò Văn Tươi
    Bản Lẩy - xã Bon Phặng - huyện Thuận Châu - tỉnh Sơn La.



    Cao Thị Hồng Cảnh
    thientruong
    thientruong
    Cấp 11
    Cấp 11
    Tên thật Tên thật : Nguyễn Thiên Trường
    Đến từ Đến từ : TP. Hồ Chí Minh

    Nước mắt người cha nghèo  Empty Re: Nước mắt người cha nghèo

    Bài gửi by thientruong 26/12/2010, 19:26

    Làm gì để giúp họ đây? Mình suy nghĩ nhiều mà chưa tìm ra biẹn pháp nào hay cả!