Trước Sầm Sơn vài kẻ sỹ ngông nghênh thù tạc
Gió! Gió ơi em mang đi đắng chát
Và mặn mòi và thế thái và ta
Ta trở lại chính ta hạt cát
Khao khát ngụp lặn gì giữa dòng khơi đục khơi trong
Ai cho biển sự mênh mông dặt dìu và gầm thét
Mà lòng ta cứ mãi chơi vơi
Những kẻ ăn mày ngủ quên như phật
Độc Cước đơn côi
Những cặp tình nhân đi lại qua tôi
Mỗi người một khuôn mặt
Họ yêu nhau như chẳng có gì để mất
Áo ngắn áo dài, váy đỏ váy xanh
Biển hững hờ trước những nỗi mong manh
Núi van xin ngàn con sóng đừng đập vào thân thể
Chiều muộn ta thành người đến trễ
Chén rượu mặn nồng tình ái đa mang
Trước Sầm Sơn vài kẻ sỹ ngông nghênh thù tạc
Gió! Gió ơi em mang đi đắng chát
Và mặn mòi và thế thái và ta
Chẳng bao giờ trái đất thiều hương hoa
Như những sữ hỗn mang trường tồn cùng nhân loại
Ai cười vui? Và ai tê tái
Giữa sương đêm…
Trước Sầm Sơn ta trở lại chính ta hạt cát…?!
trích .trước sầm sơn.của nhà thơ.
đỗ tùng.