Về quê thanh Hóa đi anh
Quê nhà ta mồ mả ông bà
Nơi tiên tổ mấy ngàn năm dựng nghiệp.
Nơi bữa cơm mắm cà tôm tép
Nơi thi ca vào cả câu mắng nhiếc
Nơi rồng thiêng cũng đậu xuống ao nhà
Làng ta mờ cuối cánh đồng xa
Đêm đông gió lộng trời sếu vạc,
Phía non tây vàng mảnh trăng tà…
Về nghe câu dân dã quê mùa:
“Hồi trước Vua viền nhởn làng choa.”
Vẳng tiếng dô khoan đè sông rộng
Trai tráng đục bia, gái thêu thùa.
Về Thanh Hóa đi anh
Hang núi Đọ gặp xương cốt tổ
Ruộng Đông Sơn nghe hùng khí trống đồng
Triệu Nữ vương lẫm liệt oai hùng
Bầu vú tựa núi Nưa tròn trịa
Con đống cháu đàn lao theo Mẹ
Chân đất đạp thù lấm mặt, tan thây
Những triều Hồ ngột ngạt Tây Giai
Ai oán mấy trăm năm chưa ngớt
Những sông Mã, sông Chu hờn hét
những Lam Sơn cung kiếm quắc trời
Núi Hoàng Nghiêu nghiêm hỏi người đời
Bay có biết hang nào tướng ở?
Hận, quê mình sao như ở đợ
Chí Linh cao hùm cọp rống ghê người.
Căm mọt sâu đục khoét cội cây
Lửa ngún ngút cháy rừng sâu thảm khốc.
Những mái lá nơi rừng thiêng nước độc
Thái hay Kinh, Thổ, Mán hay Mường
cũng đêm về kể chuyện Lê vương…
Những khe sâu nơi rừng núi trập trùng
Đẻ ra nước, nước dâng thành biển
Đẻ ra mây, mây họa hình rồng.
Những ma mãnh, những Thần Phật lang thang
Những cáng kiệu son vàng trôi dạt
Những phủ đền thê lương oán trách
Những chân tảng đá Nhồi xanh nhẫn nhục
Mơ hoàng hoa cung điện lầu đài
Những mái đình duyên nợ phôi phai…
Tiếng dân đi trong những ngày dài
Khoai với sắn về núi cao giết giặc
Tiếng già trẻ mỗi đêm về lại thức
Cà với cơm xuôi cửa biển đợi thù.
Tiếng dân đi lầm lũi, cần cù
Nghiệt ngã mưu sinh, mỏi mòn sự nghiệp
Nam và Bắc dân cứ đi mải miết
Mấy cuộc chiến chinh, tang trắng vạn nhà
Tin về theo một vòng hoa!
Thanh Hóa cội nguồn, Thanh Hóa quê ta
Qua bi tráng lại sinh sôi mãnh liệt
Cây đa lớn có bao giờ bật gốc
Mạch nước khe sâu chẳng thể ngừng
Trùng trùng tâm thức nhân văn.
Xe sớm, xe chiều, xe dọc, xe ngang
Về Quán Giắt, ngất mùi thơm mít chín
Xuôi Sầm Sơn, Trống Mái lại sum vầy.
Hàm Rồng, Xuân Lập, Tây Giai
Kim Tân, Tứ Trụ, ra ngoài Tĩnh Gia.
Lam Kinh qua phố Chợ Đà
Hậu Hiền, Vạn Lại, hay là Gia Miêu.
Nga Sơn ngun ngút mây chiều
Ta về Phủ Tía nắng theo dặm trường.
Đồng quê tịch lặng mờ sương
Mặt trời nhô khẽ, tỏa hương dát vàng
Mấy cô thôn nữ bên làng
Mặt vùi dưới ruộng, nắng vương miệng cười…
Về Thanh Hóa đi anh
Lũ ấu nhỏ chạy khoe áo mới
Lão nông khoe ấm đất gan gà
Ngược xuôi kìa những chuyến hoa!
Những chàng trai cô gái đi xa
Đang về đó, mang nhiều tia mắt ấm
Dù có lẽ đường mưu sinh lận đận
Thiếu chi đau xót ngậm ngùi.
Bên nén hương trầm tóc bố khói mây
Mẹ lật đật cầm tay con nghẹn tiếng!
Quê nhà đó, âm thầm bao kỷ niệm
Giữa làng thôn, im lặng những kiếp người
Giữa sử sách, những làng thôn im lặng
Giữa thế gian, Thanh Hóa cũng ngậm cười.
Ai đi, thì phải về thôi!
Quê nhà ta mồ mả ông bà
Nơi tiên tổ mấy ngàn năm dựng nghiệp.
Nơi bữa cơm mắm cà tôm tép
Nơi thi ca vào cả câu mắng nhiếc
Nơi rồng thiêng cũng đậu xuống ao nhà
Làng ta mờ cuối cánh đồng xa
Đêm đông gió lộng trời sếu vạc,
Phía non tây vàng mảnh trăng tà…
Về nghe câu dân dã quê mùa:
“Hồi trước Vua viền nhởn làng choa.”
Vẳng tiếng dô khoan đè sông rộng
Trai tráng đục bia, gái thêu thùa.
Về Thanh Hóa đi anh
Hang núi Đọ gặp xương cốt tổ
Ruộng Đông Sơn nghe hùng khí trống đồng
Triệu Nữ vương lẫm liệt oai hùng
Bầu vú tựa núi Nưa tròn trịa
Con đống cháu đàn lao theo Mẹ
Chân đất đạp thù lấm mặt, tan thây
Những triều Hồ ngột ngạt Tây Giai
Ai oán mấy trăm năm chưa ngớt
Những sông Mã, sông Chu hờn hét
những Lam Sơn cung kiếm quắc trời
Núi Hoàng Nghiêu nghiêm hỏi người đời
Bay có biết hang nào tướng ở?
Hận, quê mình sao như ở đợ
Chí Linh cao hùm cọp rống ghê người.
Căm mọt sâu đục khoét cội cây
Lửa ngún ngút cháy rừng sâu thảm khốc.
Những mái lá nơi rừng thiêng nước độc
Thái hay Kinh, Thổ, Mán hay Mường
cũng đêm về kể chuyện Lê vương…
Những khe sâu nơi rừng núi trập trùng
Đẻ ra nước, nước dâng thành biển
Đẻ ra mây, mây họa hình rồng.
Những ma mãnh, những Thần Phật lang thang
Những cáng kiệu son vàng trôi dạt
Những phủ đền thê lương oán trách
Những chân tảng đá Nhồi xanh nhẫn nhục
Mơ hoàng hoa cung điện lầu đài
Những mái đình duyên nợ phôi phai…
Tiếng dân đi trong những ngày dài
Khoai với sắn về núi cao giết giặc
Tiếng già trẻ mỗi đêm về lại thức
Cà với cơm xuôi cửa biển đợi thù.
Tiếng dân đi lầm lũi, cần cù
Nghiệt ngã mưu sinh, mỏi mòn sự nghiệp
Nam và Bắc dân cứ đi mải miết
Mấy cuộc chiến chinh, tang trắng vạn nhà
Tin về theo một vòng hoa!
Thanh Hóa cội nguồn, Thanh Hóa quê ta
Qua bi tráng lại sinh sôi mãnh liệt
Cây đa lớn có bao giờ bật gốc
Mạch nước khe sâu chẳng thể ngừng
Trùng trùng tâm thức nhân văn.
Xe sớm, xe chiều, xe dọc, xe ngang
Về Quán Giắt, ngất mùi thơm mít chín
Xuôi Sầm Sơn, Trống Mái lại sum vầy.
Hàm Rồng, Xuân Lập, Tây Giai
Kim Tân, Tứ Trụ, ra ngoài Tĩnh Gia.
Lam Kinh qua phố Chợ Đà
Hậu Hiền, Vạn Lại, hay là Gia Miêu.
Nga Sơn ngun ngút mây chiều
Ta về Phủ Tía nắng theo dặm trường.
Đồng quê tịch lặng mờ sương
Mặt trời nhô khẽ, tỏa hương dát vàng
Mấy cô thôn nữ bên làng
Mặt vùi dưới ruộng, nắng vương miệng cười…
Về Thanh Hóa đi anh
Lũ ấu nhỏ chạy khoe áo mới
Lão nông khoe ấm đất gan gà
Ngược xuôi kìa những chuyến hoa!
Những chàng trai cô gái đi xa
Đang về đó, mang nhiều tia mắt ấm
Dù có lẽ đường mưu sinh lận đận
Thiếu chi đau xót ngậm ngùi.
Bên nén hương trầm tóc bố khói mây
Mẹ lật đật cầm tay con nghẹn tiếng!
Quê nhà đó, âm thầm bao kỷ niệm
Giữa làng thôn, im lặng những kiếp người
Giữa sử sách, những làng thôn im lặng
Giữa thế gian, Thanh Hóa cũng ngậm cười.
Ai đi, thì phải về thôi!