Khi còn nhỏ, nếu buồn, đau, vui...ta đều có thể thể hiện một cách thoải mái nhất, chân thực nhất. Lớn lên một chút ta nhận ra đôi khi không vui nhưng ta vãn phải cố cười, dù không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy, có việc mình muốn làm nhưng không thể...
Lớn hơn một chút nữa ta nhận ra một điều " hiển nhiên " là nhiều khi phải làm những điều mình không thich để đạt được những cái mong muốn, Bạn nóng tính, khảng khái, phải trái rành rọt nhưng có lúc mình đúng vẫn phải nhận sai, bạn ghét phải nịnh nọt nhưng giật mình nhìn lại đôi khi thấy mình vẫn phải " dẻo mỏ" đến mức thầm kêu " mình phục mình quá".
Bạn tốt với mọi người và mọng họ cũng vậy, nhưng sẽ có lúc thấy rằng tốt nhất là hãy tốt và thương lấy bản thân mình nhiều hơn, vì người ta có thể lợi dụng nó.....
Ta đã từng đấu tranh, thậm chí nổi loạn để là chính mình
Và ta cũng đã từng cười vui khi không còn là chính mình--- dù không hề muốn.
Lớn hơn một chút nữa ta nhận ra một điều " hiển nhiên " là nhiều khi phải làm những điều mình không thich để đạt được những cái mong muốn, Bạn nóng tính, khảng khái, phải trái rành rọt nhưng có lúc mình đúng vẫn phải nhận sai, bạn ghét phải nịnh nọt nhưng giật mình nhìn lại đôi khi thấy mình vẫn phải " dẻo mỏ" đến mức thầm kêu " mình phục mình quá".
Bạn tốt với mọi người và mọng họ cũng vậy, nhưng sẽ có lúc thấy rằng tốt nhất là hãy tốt và thương lấy bản thân mình nhiều hơn, vì người ta có thể lợi dụng nó.....
Ta đã từng đấu tranh, thậm chí nổi loạn để là chính mình
Và ta cũng đã từng cười vui khi không còn là chính mình--- dù không hề muốn.