Câu lạc bộ tình nguyện Hòa Bình Xanh Việt Nam


Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa

    phamtuananh9x
    phamtuananh9x
    Admin
    Admin
    Tên thật Tên thật : Phạm Tuấn Anh
    Đến từ Đến từ : Hà Nội

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa Empty Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa

    Bài gửi by phamtuananh9x 27/7/2012, 16:43

    "Trường Sa luôn trong trái tim tôi và những đồng đội nằm ở đó", ông Dũng cất giọng sang sảng, tay đặt lên ngực đen sạm, in những vết sẹo do mảnh đạn pháo. Ký ức về những đồng đội hy sinh ở Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa) năm 1988 ùa về.

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa K___c_v____ng___i-22e437f860094be4f315c30adf17d6cc
    Cựu binh Trần Thiên Phụng chụp ảnh với vợ trước ngày lên đường nhập ngũ. Ảnh: Nhân vật cung cấp.

    Sau Tết Nguyên đán năm 1988, ở tuổi 23, chàng thanh niên rời quê nhà ở Cẩm Lệ (Đà Nẵng) và bạn gái trong thôn để lên đường nhập ngũ tại Trung đoàn 83, Bộ tư lệnh Hải quân Việt Nam. Ngày 12/3/1988 sau bữa cơm chiều vội vàng ở cảng Cam Ranh (Khánh Hòa), mọi người khẩn trương chuẩn bị hành lý, vật dụng tập kết lên tàu bắt đầu chiến dịch CQ-88 trực chỉ ra xây dựng đảo Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa).

    "Nhiệm vụ của chúng tôi lúc đó là xây dựng và cắm cờ chủ quyền trên đảo. Ai cũng háo hức vì lần đầu được ra đảo xa. Trên tàu mọi người say sưa ca hát, có người say sóng nhưng vẫn đầy hứng khởi vì ra đảo sẽ được thỏa sức vẫy vùng cùng sóng biển", ông Dũng kể.

    Sau gần một ngày rẽ sóng ra khơi, khoảng 5h chiều 13/3, hai tàu HQ 604 và 505 đến địa phận đảo Gạc Ma. Cảm giác được nhìn thấy những mỏm đá san hô, dải cát vàng giữa biển khiến ai cũng thích thú. Các thủy thủ dự định dựng ngôi nhà nhỏ xinh ngay trên mặt san hô.

    Chỉ ít giờ sau khi có sự xuất hiện của hải quân Việt Nam, phía Trung Quốc bất ngờ cho tàu lớn ra uy hiếp. Tuy nhiên, theo ông Dũng, mọi người trong đoàn vẫn tiếp tục vận chuyển vật liệu lên đảo.

    Cùng có mặt trên tàu HQ 604 năm đó, thương binh Trần Thiên Phụng (trú TP Đông Hà, Quảng Trị) mắt đỏ hoe kể về buổi tối 13/3/1988. "Giữa biển đêm, binh nhất Hoàng Ánh Đông (quê Quảng Bình) ngồi tựa vào cây đàn ghi ta, vừa đệm vừa hát bài Lạy mẹ con đi, ai nghe cũng rưng rưng vì nhớ nhà, nhớ mẹ. Có đứa bảo, đi đảo lần này vẫn chưa kịp chào từ biệt mẹ. Thấy như mình có lỗi với mẹ vậy!", ông Phụng kể.

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa K___c_v____ng___i-eafc6af4f739be42818982f8d8f06837
    Nỗi nhớ đồng đội đã mãi nằm lại đảo Gạc Ma luôn thường trực trong tâm trí cựu binh Đức. Ảnh: Nguyễn Đông

    3h sáng 14/3, tranh thủ nước rút, hải quân Việt Nam đã bơi vào đảo cắm cờ chủ quyền và vận chuyển vật liệu bằng chiếc ca nô nhỏ buộc dây từ tàu xuống. Theo ông Phụng, lúc này ca nô của Trung Quốc gây hấn bằng việc cắt những sợi dây dẫn vận chuyển vật liệu từ tàu HQ 604 vào đảo. Mọi người vẫn kiên trì bám đảo và được lệnh không nổ súng để giữ hòa khí. Tuy nhiên, đến 7h sáng, phía Trung Quốc bất ngờ bắn súng chỉ thiên.

    Ông Phan Văn Đức (45 tuổi, trú phường Mân Thái, quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng), là người trực tiếp vận chuyển vật liệu lên đảo Gạc Ma. Ánh mắt nhìn xa xăm về phía biển, ông nhớ lại, giữa loạt đạn rền vang, Trung úy Trần Văn Phương vẫn hiên ngang giữ ngọn cờ chủ quyền và hô vang: "Thà hi sinh chứ không chịu mất đảo. Hãy để cho máu mình tô thắm lá cờ truyền thống của hải quân Việt Nam anh hùng". Sau khi trung úy Phương nằm xuống, đồng đội Nguyễn Văn Lanh lao lên, khi gục ngã bàn tay anh vẫn bám chắc ngọn cờ.

    Do không tương quan về lực lượng và vũ khí chiến đấu, tàu HQ 604 trúng đạn, từng chiến sĩ vẫn cố bám trụ trên con tàu chìm dần giữa biển. Ông Dũng, ông Phụng may mắn trụ trên một khúc gỗ nổi. Còn ông Đức khi bị trúng đạn ở vai cũng rướn sức ngụp lặn và bám vào một khúc gỗ cho đến khi được tàu cứu hộ của Hải quân Việt Nam vớt đưa vào đảo Sinh Tồn.

    Trong lễ truy điệu những chiến sĩ đã hy sinh trên đảo tổ chức tại cảng Cam Ranh, lần đầu tiên trong đời ông Đức đã khóc. "Tôi khóc vì nỗi đau vừa mất đi những người đồng đội đêm trước còn ngồi tâm sự, kể chuyện người yêu mà nay đã mãi nằm lại nơi biển lạnh", cựu binh Đức kể.

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa K___c_v____ng___i-ef8be0fc5c9c56bc80bc384e4391328d
    Người lính Trường Sa năm xưa đang mưu sinh. Ảnh: Nguyễn Đông

    Nhiều năm đã trôi qua, những lúc một mình đi dọc mé biển, ông Đức lại hướng ánh mắt đăm chiêu về phía biển xa. "Ngần ấy năm là quãng thời gian tôi bị ám ảnh bởi những đồng đội. Nhiều khi như người mất hồn đi lang thang dọc bãi biển Sơn Trà, có lẽ hồn tôi đã ở lại với Gạc Ma rồi!", người đàn ông gày gò nói.

    Còn với ông Phụng, những vết thương trên thân thể luôn gợi ông nhớ về Trường Sa, về những đồng đội sát cánh cùng nhau, dù trong số họ, nhiều người đã mãi hòa máu mình vào lòng đảo Gạc Ma. Lạy mẹ con đi - bài hát cuối cùng của 64 đồng đội nằm xuống vẫn vẳng vẳng trong tim họ.

    “Lạy mẹ con đi ôm ấp linh hồn Việt Nam
    Lạy mẹ con đi noi theo chí hùng ngàn năm
    Vắng con mẹ buồn là bởi ý thiên khơi nguồn
    Nhưng còn gì hơn tình nước vẫn trong tình con…”

    Ngày 14/3/1988, khi các tàu vận tải cùng với bộ đội Việt Nam đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ đảo Cô Lin, Gạc Ma và Len Đao, thì các tàu chiến của đối phương lao đến ngang ngược và bất chấp luật pháp quốc tế, dùng pháo lớn bắn vào các tàu HQ-604 ở đảo Gạc Ma, HQ-605 ở đảo Len Đao và HQ-505 ở đảo Cô Lin; cho quân đổ bộ lên đảo Gạc Ma nhổ cờ Tổ quốc, nổ súng vào bộ đội gây cho chúng ta nhiều tổn thất...” - Theo Lịch sử vùng III Hải quân 1975 - 2005

    Nguyễn Đông Vnexpress
    ich_giang
    ich_giang
    Cấp 12
    Cấp 12
    Tên thật Tên thật : Bế Ích Giang
    Đến từ Đến từ : Cao Bằng

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa Empty Trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma, quần đảo Trường sa. 14-3-1988

    Bài gửi by ich_giang 27/7/2012, 17:07

    ich_giang
    ich_giang
    Cấp 12
    Cấp 12
    Tên thật Tên thật : Bế Ích Giang
    Đến từ Đến từ : Cao Bằng

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa Empty Re: Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa

    Bài gửi by ich_giang 27/7/2012, 17:27

    Tri ân liệt sĩ Gạc Ma
    Những kỷ vật còn lại


    “...Anh chị đừng nói gì về em, cứ nói em vẫn khỏe, công tác vẫn bình thường để mẹ yên tâm...”

    Đó là một dòng trong bức thư cuối cùng viết ngày 5.3.1988 của liệt sĩ Nguyễn Văn Kiên gửi về nhà trước lúc hy sinh tại đảo Gạc Ma, Trường Sa ngày 14.3.1988.

    Tại gia đình liệt sĩ Nguyễn Văn Kiên ở thôn Đồng Quỹ, xã Nam Tiến, H.Nam Trực, Nam Định, ai cũng nghẹn ngào khi đọc lại những dòng thư anh Kiên gửi về cho gia đình trước lúc hy sinh. Trên mảnh giấy ố vàng màu thời gian của hơn 20 năm về trước, anh Kiên đã viết: “Đà Nẵng ngày 27.2.1988... chắc tết vừa qua mẹ, các anh chị và các cháu mong con lắm, nhưng vì nhiệm vụ của con có thay đổi nên con không về được, con rất mong mẹ và các anh chị hiểu và thông cảm cho con. Vừa qua, bạn con về quá vội và con cũng xác định 100% là con sẽ về nên con cũng không viết thư gửi về cho mẹ và anh chị được. Con định ra ngoài giêng sẽ xin về nhưng con chưa kịp xin về thì con lại nhận lệnh chuyển xuống đại đội để đi Cam Ranh...”.

    Trong lá thư khác: “Cam Ranh ngày 5.3.1988... Em còn nghe nói đợt này hội phụ nữ có gửi quà cho các gia đình có con em ra đảo. Nếu nhận, anh chị đừng nói cho mẹ biết nhé, không mẹ lại lo nghĩ về em nhiều mà ảnh hưởng tới sức khỏe... Anh chị đừng nói gì về em, cứ nói em vẫn khỏe, công tác vẫn bình thường để mẹ yên tâm... Em xuống đơn vị mới tối 27 thì 1 giờ đêm hôm đó, em đi Cam Ranh luôn. Vào tới nơi, bốc hàng được mấy ngày xong là 10 giờ đêm 4 tháng 3 (năm 1988 - PV) em lên tàu ra đảo. Nhưng khi ra biển được mấy chục cây số vì sóng quá to, tí nữa thì lật tàu nên đến 3 giờ sáng lại phải quay vào đất liền. Lần đầu đi biển không quen nên em cũng bị say sóng, may mà mới được ít nên cũng không mệt lắm...”.

    Đó là những dòng thư anh viết khi chuẩn bị rời đất liền ra đảo, sau đó anh lên tàu ra khơi làm nhiệm vụ, và 9 ngày sau, tức 14.3.1988, anh đã hy sinh tại đảo Gạc Ma.

    Bà Nguyễn Thị Nga, mẹ liệt sĩ Nguyễn Văn Kiên nhận món quà 20 triệu đồng từ Báo Thanh Niên, nghẹn ngào: “Năm 1986, cháu nó đi lính hải quân, nó bảo chỉ đi vài năm rồi sẽ về, ai ngờ...”.

    Rời nhà bà Nga, chúng tôi tiếp tục đến trao quà tại gia đình liệt sĩ Nguyễn Văn Thủy ở Phú Ninh, xã Phương Định, H.Trực Ninh, Nam Định. Điều đau buồn là sau khi liệt sĩ Thủy hy sinh vài năm, bố và mẹ anh cũng đã qua đời. Trong căn nhà nhỏ chỉ còn em trai, em dâu thờ tự, nhang khói...

    Gia đình liệt sĩ Phạm Văn Thiều, thôn Đông Hạ, xã Trung Đông, H.Trực Ninh là một trường hợp đặc biệt, cả bố mẹ anh đều có những đóng góp lớn trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Trên bàn thờ liệt sĩ Phạm Văn Thiều là tấm huân chương chiến công hạng nhất của anh, ở bức tường đối diện treo trang trọng hai tấm huân chương kháng chiến hạng nhất và hạng nhì của bố và mẹ anh.

    Ông Phạm Văn Mỹ, 75 tuổi, bố liệt sĩ Phạm Văn Thiều xúc động: “Cả nhà tôi chỉ có mình Thiều là con trai, Thiều sinh năm 1959, mất khi 29 tuổi mà chưa kịp lấy vợ, sinh cho chúng tôi đứa cháu nội nào. Hồi thanh niên em nó rất hiền, thông minh, học giỏi... Khi ở tàu làm nhiệm vụ tại Trường Sa, Thiều là thuyền phó. Bây giờ chúng tôi rất muốn được nghe đồng đội đã công tác cùng tàu của Thiều, những người còn sống trở về, kể cho chúng tôi nghe con trai tôi đã công tác ra sao, chiến đấu, hy sinh thế nào...”.

    Sponsored content

    Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa Empty Re: Ký ức về đồng đội ngã xuống ở Trường Sa

    Bài gửi by Sponsored content