Trời mưa lâm thâm,lòng nóng như lửa đốt, hồi hộp, lo lắng, nhận được chỉ đạo mình vội vã đạp xe đến Bệnh Viện TW Thái nguyên, lục tìm từng phòng mới tìm thấy Khoa nhi phòng 210, Thất vọng lắm khi biết bé không có ở phòng nhưng cũng là một hi vong, hi vọng bé đã chuyển đến nơi nào đó mổ, vội vã chạy vào phòng tài chính gặp cô trưởng khoa nhi được biết bé đã chuyển vào phòng tim lồng ngực của bệnh viện.Trời trưa, cái oi ả kèm mưa thấm vào màu áo xanh, một cảm giác khó chịu len lỏi, dọc hành lang biết bao bệnh nhân mà lòng không khỏi lo lắng,vô tới phòng 2 của khoa,nghe thấy nụ cười khúc khích của mẹ, cùng âm thanh hồn nhiên của đứa con mà lòng nhẹ đi bao nhiêu,
-"cháu chào cô ạ, cô cho cháu hỏi bé Sùng thị Phương",
-đây cháu ạ,
vâng, vui biết bao nhiêu khi biết tin bé đã được bệnh viện mổ hôm thứ 3 tuần trước, nhanh quá, bệnh viện miễn phí 100% viện phí cho em,đỡ được bao nhiêu là khoản cho gia đinh.Lúc này chỉ có mẹ chơi với bé, bố thanh toán viện phí chuẩn bị cho ra về ngày mai.Yên tâm hơn rồi, một chút quà nhỏ của Thái Nguyên dành tặng bé và gia đinh, mong bé khỏe mạnh, mang nụ cười đến bố mẹ, ông bà be, hơn hết là một nụ cười của mình, của các bạn.
-"cháu chào cô ạ, cô cho cháu hỏi bé Sùng thị Phương",
-đây cháu ạ,
vâng, vui biết bao nhiêu khi biết tin bé đã được bệnh viện mổ hôm thứ 3 tuần trước, nhanh quá, bệnh viện miễn phí 100% viện phí cho em,đỡ được bao nhiêu là khoản cho gia đinh.Lúc này chỉ có mẹ chơi với bé, bố thanh toán viện phí chuẩn bị cho ra về ngày mai.Yên tâm hơn rồi, một chút quà nhỏ của Thái Nguyên dành tặng bé và gia đinh, mong bé khỏe mạnh, mang nụ cười đến bố mẹ, ông bà be, hơn hết là một nụ cười của mình, của các bạn.