Hà Nội, một ngày đầy nắng!
Bất chợt, đêm - có mưa ! Ngồi nghe "kiss the rain" chợt nhớ tới anh. Nhớ về những chuyện đã qua, nghĩ tới hiện tại và lo lắng cho tương lai....
***
Quá khứ:" Nắng" – là cái tên em dành riêng cho anh khi mới bắt đầu quen anh. Dần dần chuyển sang gọi "ông xã ", em cũng chẳng biết từ khi nào đã gọi anh bằng cái tên đó nữa. Em đang tự hỏi liệu có thể được gọi anh như thế này mãi về sau hay không? Chúng mình bắt đầu đến với nhau bằng mờ ảo, sự trêu đùa và cả dối lừa, chắc chưa ai sẽ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bên nhau như thế này dù chưa một lần "chính thức" là của nhau. Không cần tỏ tình, chẳng cần hào nhoáng và hoàng tráng ox nhỉ? Hì. Em đang nghĩ về cái quá khứ mà cách đây một năm em cứ nghĩ mình là đứa hạnh phúc nhất, khi đó trên đôi môi em lúc nào cũng thường trực một nụ cười...
Em cũng chẳng rõ mối tình này sẽ đi đến đâu. Gần một năm yêu nhau, quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, và cũng như những đôi tình nhân khác có lúc vui, lúc buồn, lúc hạnh phúc và cãi vã, giận hờn. Em 24 - anh 26, còn quá trẻ để có một gia đình nhưng đã quá già để trêu đùa với yêu. Thật ra, ngày mới bắt đầu em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh và còn cho rằng điều đó không bao giờ xảy ra nữa cơ đó. **
Nhưng rồi ... cuộc sống ... chẳng hiểu sao lại như vậy nữa, dù lúc đó a chẳng là gì của em – không hơn không kém ngoài từ biết nhưng không quen, vậy mà em lại lo lắng cho anh còn khóc vì anh nữa. Em chẳng hiểu sao mình lại có thể khóc vì một kẻ xa lạ, đối với em nước mắt là một thứ xa xỉ mà ... Và rồi em vẫn muốn biết vì sao? Dù có lúc em rất ghét anh, cố chọc anh tức, thậm chí mình còn cãi nhau đến mức không còn thèm nhìn mặt nhau nữa.
Và rồi....khi anh nắm tay em, em không cảm thấy sự hời hợt, em cảm thấy chắc chắn, em cảm nhận được sức mạnh từ anh, thấy an tâm để dựa cả em vào cánh tay anh. Khi anh đưa em về nhà, anh đứng lại, chờ em mở cửa và bước vào trong, anh mới quay đi...
Em như cô gái hạnh phúc nhất, em ước mùa đông năm nay lại tới thật nhanh ..mình lại nắm tay nhau đi dạo, anh xoa xoa đôi tay nhỏ bé của em trong lòng bàn tay lớn lớn của anh. Anh thổi phù phù bắp ngô nướng thơm lừng ven hồ Gươm đưa cho em trước, khuôn mặt lo lắng của anh khi thấy em ho mỗi khi trời lạnh hơn và cái ôm ấm áp từ anh. Mỗi tin nhắn "em đi học về chưa, có lạnh không? Ăn gì đi" em thấy hạnh phúc lắm. Em ôm anh thật chặt, mình đi dạo Hồ Tây cho gió táp vô mặt nữa, quán café mà mình hò hẹn , và nơi bắt đầu tình yêu " Cầu Long Biên" lộng gió về đêm. :)... Nhiều kỷ niệm quá phải không anh...Em yêu anh, chỉ đơn giản thế thôi. Em không "đứng núi này, trông núi nọ", không "thả mồi bắt bóng", cũng chẳng "có mới nới cũ" hay "tham phú phụ bần" anh ạ, bởi nếu đã yêu thì cả hai đều cùng cố gắng phải không.
Em từng nhiều lần tự hỏi mình rằng, tại sao em lại dễ dàng dành tình cảm cho anh đến như vậy? Vẫn biết, tình yêu luôn có lý lẽ của nó, và nó có thể an ủi cả những ưu phiền do nó gây ra, nhưng liệu với tình yêu này, em được an ủi hơn hay lại mắc thêm một sai lầm nghiêm trọng nữa? Nhưng dù câu trả lời ra sao, em đã tự cho phép mình cái quyền được yêu anh bằng một tình yêu không đầu, không cuối, không hy vọng, chẳng đợi chờ và phó mặc cho tương lai, và thầm hy vọng nó thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại:
Cũng như những đôi tình nhân khác yêu nhau, khi những hạnh phúc yêu thương ban đầu qua đi thì cùng với đó là thực tại của cuộc sống... điều gì tới cũng sẽ tới. Những bộn bề của công việc, bọn chen của cuộc sống khiến mình ngày càng dần xa nhau. " Là vì hết yêu hay tình cảm đã nguội lạnh" . Dạo này mình cứ dần xa nhau, những tin nhắn, cuộc gọi thưa dần. Những lần đi chơi cũng chẳng còn nữa, những mong ngóng đợi ngày cuối tuần tới cũng đã xa rời, những con phố dài tưởng chừng như vô tận mỗi khi hai đứa nắm tay nhau đi dạo cũng đã vắng bóng từ lâu, quá café quen thuộc thậm chí anh chẳng còn nhớ tên nữa. Em sợ, thật sự sợ. Nhưng nếu đúng là định mệnh thì cưỡng lại sao được, nó chẳng thuận buồm xuôi gió như em tưởng. Em đang sợ tình mình sẽ nhạt, sẽ phai vì nó đến quá nhanh, quá vội. Em sợ những cung bậc yêu thương của mình dành cho nhau rồi cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời, thoáng qua. Để một ngày nào đó khi mọi thứ quá đong đầy hóa bão hòa, và nhạt nhòa, em chợt nhận ra rằng... tình yêu chúng mình đã nguội lạnh.
Hôm nay em đã đọc được cái này, em ước gì nó là của mình. Em ước gì hiện tại chúng mình chỉ như là thế này:
"Đôi lúc, mình cần cho nhau khoảng lặng phải không? dù cho có bảo rằng thương, rằng yêu rất nhiều, và .. đang tự chiêm nghiệm lấy điều này .
Ai yêu nhau mà không muốn luôn được ở bên nhau, để thời gian bao nhiêu cũng gọi là không đủ, để khoảng cách dù xa vẫn có thể thật gần, và ta cũng thế thôi. yêu.... nghĩ đến nhau từng phút giây, muốn nghe giọng nói trong veo, nhỏ nhẹ hay cái giọng ầm ầm, khuôn mặt có cái mũi dọc dừa và cái mẹt toàn mụn ruồi đón lệ kia, và cứ muốn nắm thật chặt đôi bàn tay mảnh khảnh của nhau mà đặt vào lồng ngực mình để nghe rõ từng nhịp đập của con tim . Nhưng đôi khi cũng vì quá vồn vã, quá ư nồng nhiệt và vồ vập làm người ta có cảm giác như "no dồn đói gấp", và hình như mình đang như thế. Nên...Cần để cho nhau có khoảng không của riêng mình, vì có những lúc chỉ muốn một mình, một mình với tất cả mọi bồn bề cuộc sống như đúng triết lí mặc kệ tất cả đó thôi.
Không có nhau, không lời hỏi han, quan tâm, không lời thương, tiếng nhớ mà ta nghe đã thuộc mỗi ngày, để xem nhớ thương trong nhau dành cho nhau ở ngưỡng nào của trái tim. Cho nhau một chút tự do, một tí khoảng lặng của riêng mình để ta gạn đục khơi trong những dấu lấp lửng làm lòng phải miên man bao nỗi, và với ai cũng như để xem yêu thương, nhớ nhung nơi mình có thể nén lại hay không ?Ngày không nhau, lạnh tanh mọi thứ, chiếc điện thoại cũng như buồn mà quên đổ chuông, để nhận ra nỗi nhớ trong chưa bao giờ có thể vơi, nghe lòng bỗng dưng buồn rười rượi, nhưng miệng cứ sặc xụa cười "ừ thì tại con tim em nào có thuộc về anh nên thế thôi!", lòng tự bảo lòng như thế.
Đến một lúc nào đó, có lẽ mình sẽ vơi đi gặp gỡ, vơi những cuộc điện thoại huyên thuyên đủ điều, vơi cả những buổi chuyện trò thâu đêm vì anh bận bịu, và em cũng nào có nhàn rỗi. Nên chúng ta sẽ tập dần thói quen lơ là, và chuyển tải nhớ thương có thì có nhưng không ồn ào, không hối hả, không hờn giận vu vơ, không cắt cớ hỏi nhau làm gì, nghĩ chi hay nhớ đến một ai,... . Sẽ có người bảo rằng chúng ta đang chi li, rạch ròi và phân bua quá mức tình yêu, bởi nhớ thương mà cứ phải giới hạn, yêu nhau mà cứ kìm nén thì còn chăng một tình yêu thiết tha, nồng nàn, nhưng tình mình nào có giống bao người, nên phải vậy thôi đúng không ?
Ừ thì mỗi thứ cứ vơi đi một ít nhưng lâu dài và chúng ta hãy cứ biết thế là được rồi"
Tương lai:
Em mông lung bởi hai từ thuận buồm, đã có những lúc em hình dung mình là cô dâu xinh đẹp sánh cùng em một chú rể điển trai không kém là anh. Lúc rồi em lang thang trên mạng em đọc được những câu thơ này:
Em thích được tựa vai anh gục đầu
Thật bình yên và yêu đời đến lạ
Bên em nhé mình đến những nơi xa
Để ước mơ của em được hiện hành
Em thích được ôm thật chặt từ phía sau anh
Cứ như thể em sợ anh đi mất
Ngoảnh mặt lại anh mỉm cười ngây ngất
"Ơ... Ôm chặt thế... Anh có chạy được đâu?"
rồi một ngày....
Em thích được mặc váy của cô dâu
Nhưng chú rể phải là anh đấy nhé!
Hãy cùng em đi hết thời trai trẻ
Cùng song hành cho đến tận mai sau !
Người viết những câu thơ này thật hạnh phúc phải không anh, em ước chúng mình cũng như thế. Em ước những dòng mà em đọc được ở kia cũng giống như chúng mình thì tốt biết bao. Em nhớ rằng mình chưa từng nói dối, lừa dối và giấu anh điều gì ngay từ khi bắt đầu. Anh biết hết mọi thứ từ em, từ những chi tiết nhỏ nhất, những người bạn xung quanh em, thậm chí em muốn kể hết với anh. Còn anh? Hình như chưa bao giờ em hiểu hết về anh thì phải, tự nhiên em nhận ra điều đó. Em đã từng nói với anh " nếu em mệt mỏi, có buông tay anh ra thì anh phải giữ em lại nhé – hứa với em" . Nhưng... toàn anh là người nói, tới bây giờ 03 lần anh nói " mình dừng lại" rồi. Đối với em, em đã từng nghĩ, con người lúc nóng giận không làm chủ được mình đều có thể nói ra những câu thiếu suy nghĩ, và chính em lại là người níu anh. Nhưng... bây giờ, bây giờ thì hết rồi anh ạ, nếu có lần nữa xảy ra thì em chấp nhận im lặng hoàn toàn mà không cần hỏi lý do. Em yêu anh và em đã mơ những giấc mơ ngọt ngào mang tên hai đứa. Nếu mình lấy nhau, điều mà cả đời này em muốn làm nhất chính là toàn tâm toàn ý yêu anh. Sự kiện mà em nhớ nhất trong suốt quãng đời mình là khi em trở thành cô dâu xinh đẹp sánh bước bên chàng rể cũng điển trai không kém là anh. Rồi đến lúc chúng ta già, thành ông thành bà, mình sẽ ngồi bên nhau ôn lại kỷ niệm xưa. Thậm chí em còn tự hứa với bản thân mình rằng sẽ cố gắng, luôn cố gắng vì hiện tại và tương lai của hai đứa, nhiều lúc em nghĩ " em không hứa sẽ lại yêu anh cả trong kiếp sau, mà em chỉ biết yêu anh, yêu hết mình, yêu chân thành và chung thủy cùng anh trong kiếp này. Và em cũng chỉ mong tình yêu anh dành cho em cũng như em dành trọn cho anh". Nhưng làm sao? Làm sao chỉ có thể một người cố gắng.
Trở về với thực tại và tương lai, điều ước mãi chỉ 1 điều ước phải không anh, nhìn sự thật " hiện tại" em tự hỏi liệu chúng mình có vượt được qua những khó khăn này không. ? Liệu giấc mơ kia của em có thành hiện thực không? Thậm chí cả ngày chẳng nhắn tin, chẳng gọi điện. Thâm chí ốm đau muốn tới thăm nhau còn khó. Thậm chí cả quán café anh còn quên tên...
Nếu trời không thương, ko se duyên cho mình ....thì..... em sẽ im lặng.
Nếu một ngày em lặng im, em sẽ làm kẻ bên lề cuộc đời anh, một người dưng đúng nghĩa, nhưng dù thế nào em vẫn yêu anh, lặng lẽ thôi nhưng đó là một tình yêu thật sự anh à! Em không phải là đứa hoàn hảo để yêu, nhưng em sẽ cố yêu anh theo cách hoàn hảo nhất mà em có thể, kể cả việc buông tay anh ra để anh thấy nhẹ nhàng và anh hạnh phúc hơn.